Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

ta đó — từ sáng sớm đến tận khi trời tối đen.
Nhưng vẫn không tôi xuất
Thậm chí… ngay cả cái bóng cũng không có.
trở lại tiệm bánh Phó Cẩm Xuyên phát hiện đó đã đóng cửa.
Anh ta thuê một căn phòng nhỏ trong thị trấn.
Mỗi ngày đều đến tiệm bánh chờ đợi.
suốt nửa năm trời…
Anh ta không hề được nhìn thấy chỉ một lần.
Hai tiệm cũng chẳng hé điều gì.
Cuối cùng, Phó Cẩm hiểu ra.
Anh ta nhếch môi, gượng đến thảm
Hoan, em không muốn sao?”
“Em… vẫn chưa tha thứ cho anh phải không?”
Anh ta lấy viên kim hồng đặt lại trong tiệm bánh:
một ngày Dịch Hoan quay lại, xin đưa món này cho cô ấy giúp tôi.”
Hai sinh viên nhìn anh ta thương xót, khẽ đầu.
Phó Cẩm Xuyên đi đến chân núi.
Nhìn dãy núi xanh xa đàn cừu nhởn nhơ gặm cỏ, mây trời lững lờ — tất cả đều yên bình lạ.
Bất giác… nước anh ta lăn dài.
ta nhớ lại.
Khi còn phiêu bạt nơi xứ Dịch mới chỉ mười lăm tuổi.
Một mình ở lại quê nhà, khổ sở chờ đợi
Khi ấy cô luôn lo lắng
Sợ hãi, loạn, chí nhiều mất ngủ triền miên.
Cô từng bị nhập hai lần, bị xấu dõi.
Anh ở nơi xa không thể trở về, cô nguy hiểm mà chỉ chính mình chịu
Ngày đầu tiên anh ta kiếm được tiền, giành lại tự do…
Anh ta đã lập tức quay về, dẫn Dịch Hoan đến một yên bình trong
Khi đó, anh ta nói:
“Em biết ở nước X có một ngọn đẹp, dưới chân núi là một ngôi làng người rất yên hạnh phúc.”
“Khi nào anh kiếm đủ tiền, sẽ em đến đó sống. để em vì anh mà lo lắng, mất ngủ nữa.”
cùng, Dịch Hoan thật sự đã đến nơi ấy.
Nhưng là… một mình.
Cô không cần anh
Khoảnh khắc ấy, nhìn lên bầu trời xanh thẳm vô tận, Phó cảm thấy như nghẹt thở.
Ngày hôm
Tôi nhìn ngọn lửa bùng cháy, thiêu rụi tất cả những gì Phó Cẩm Xuyên chuẩn bị cho tôi.
Những món trang sức xa hoa lộng lẫy.
váy cưới được thiết kế cầu kỳ.
Và… những ảnh của hai chúng tôi.
Cảm giác như cơ thể tôi bị xé vụn thành từng mảnh.
Có một khoảnh khắc, tôi đã… hối
Tôi thật sự muốn ở lại.
khi mở màn hình giám sát, thấy Phó Cẩm Xuyên ôm lấy Uyển Uyển, hôn cô
Tôi biết
Cả đời này… tôi và ta, không khả năng nào nữa.
Bầu trời ở nước X xanh đến lạ.
Sau khi mất, tôi thừa một khoản di sản đủ để sống cả đời không lo nghĩ.
Khoản tiền đó, chưa từng đụng đến.
Cho đến khi biết rằng đôi mắt mình sắp hồi phục…
Tôi đã nó — để lấy một cái “chết giả”.
Đưa mình rời khỏi cuộc đời Phó Cẩm Xuyên.
Ngồi trong bánh chân núi, tôi lặng lẽ nhìn những cặp đôi tay trong tay bước qua, những gia đình trọn vẹn bên nhau.
Còn tôi, như con rối mất hồn.
Tôi là một cái vỏ rỗng.
Không còn cả.
Suốt bao nhiêu năm gắn bó chết cùng Phó Cẩm Xuyên, đây lần đầu tiên trong đời… tôi sống không có anh ta bên cạnh.
Tôi anh ta.
Ngày đêm đều nhớ.
Anh hiện trong đầu tôi bất lúc nào như một bóng ma.
Mỗi khi như thế…
Tôi mở điện xem đi xem lại đoạn video anh ta cùng Tần Uyển Uyển ái — từng giây, phút.
Đám cháy trong lễ cưới.
hai người họ vụng trộm giữa vườn hồng trắng.
Thì ra, khi nỗi đau vượt quá giới hạn, con người ta sẽ… tê
Sẽ quen dần.
Và rồi, còn cảm giác đau nữa.
Nếu đời có làm lại từ đầu…
Tôi nhất định không để mình dính dáng gì đến Phó Cẩm Xuyên.
Đáng tiếc, tôi không thể quay lại.
Chỉ có sống… trong đau đớn thế này.
nhớ lời mẹ dặn trước khi nhắm mắt:
“Hà Dịch Hoan, dù chỉ còn mình, phải sống kiên cường.”
đời vẫn còn vài chục năm
Tôi không thể cả đời chìm trong
Phó Cẩm Xuyên tổn thương — chỉ mất đi
Còn tôi… là người bị tổn thương đến hàng vạn lần.
Tại tôi phải tha thứ cho anh ta?
Tại sao phải để anh ta nửa đời sau trong yên ổn?
muốn anh ta vĩnh viễn không được gặp lại tôi.
Sống trong quá khứ.
trong ăn năn.
Phó Cẩm Xuyên ngã từ sân thượng
Khi thấy tức ấy, tay buông rơi tách trà, từng mảnh.
Báo chí nước đưa “Phó Cẩm Xuyên vì tìm kiếm người yêu mà tinh thần suy lỡ chân ngã sân hiện đang được cấp cứu khẩn cấp.”
thoại chợt reo lên.
Là Phó Cẩm Xuyên.
Vài tháng chi hai trăm triệu để tìm ra số tôi.
Tôi cũng biết — là anh ta.
Tôi chần chừ vài phút rồi bắt máy.
“Hà Hoan, sao không chết đi?!”
Từ dây bên kia, một nữ gào lên tuyệt vọng:
“Phó Xuyên vì tìm cô mà gần như phát điên rồi! Tim cô làm bằng đá cũng phải biết đau chứ?!”
“Là
“Con đàn rúng! Cút ngay cho
Một tiếng gào khản đặc vang lên trong điện thoại.
Sau đó là tiếng tát chúa, rồi tiếng Tần Uyển khóc lóc chạy dần.
Phó Cẩm Xuyên cầm điện thoại, giọng run run, rất lâu mới lên tiếng:
“Dịch Hoan…”
Tôi không trả lời.
Nhưng anh ta biết — tôi đang
“Dịch Hoan…” Chỉ gọi một cái tên anh ta đã lại.
“Xin lỗi… anh bao giờ nghĩ rằng…”
sao.”
ngắt lời anh ta, nhẹ nhàng như đang tha thứ cho một nhỏ nhặt.
Phó Cẩm Xuyên sững người.
“Em ở đâu? có thể đến đón em được không? Anh không cần gì nữa. Tần Uyển Uyển, đã đưa cô ta đi nước ngoài, cả đời này sẽ không thấy cô ta
“Anh ký hết giấy tờ, toàn bộ tài sản đều chuyển sang tên em.”
của anh là do cứu… Hoan, em… xin em cho một cơ hội nữa, được không?”
Tôi im lặng rất lâu.
Phó Cẩm Xuyên bên kia rõ ràng đang rất động.
đã mua một ngôi nhà mới… trồng cả hồng mới… nhẫn cũng đã—”
“Không cần nữa.”
Tôi siết chặt điện thoại, nhìn về phía chân trời xa xăm.
“Phó Cẩm Xuyên, cả đời này, tôi không muốn gặp anh nữa. Giữa chúng ta, đã thúc rồi.”
thể Phó Xuyên rẩy dữ dội, định nói gì đó…
điện thoại đã bị tôi ngang.
Anh ta gọi
Thì thấy một dòng tin nhắn gửi
“Đừng làm phiền tôi nữa.”
Mãi lúc ấy, Phó Cẩm Xuyên thực sự hiểu
Anh bị Hà Dịch Hoan tuyên án tử hình.
Phó Cẩm Xuyên không bao giờ gọi được cho Hà Dịch Hoan nữa.
Dù vậy, anh vẫn kiên quyết thông qua luật sư, chuyển hết phần lớn tài sản sang tên cô.
Tập đoàn Phó thị dần vực
Nhưng Phó Xuyên… từ đó về sau không bao giờ còn nở cười nữa.
Anh như một cái xác biết đi, sống mỗi ngày chỉ để làm
Bên cạnh anh xuất hiện ít người nữ.
Có người giống Hoan kinh ngạc, cũng có hoàn toàn trái ngược.
Phó Cẩm chẳng động lòng với ai.
anh sống cô độc một mình, tận năm bốn tuổi.
Suốt những năm tháng ấy.
Năm nào anh đến quốc mà Dịch Hoan đang sống, lặng nhìn từ xa.
anh nhìn thấy bóng dáng dịu và thản của cô từ phía sau.
Nhưng… anh không dũng khí tiến lại gần.
Không dám nghe một lần nữa từ chối tuyệt tình ấy.
Trong lòng Phó Cẩm Xuyên, chỉ cần Dịch Hoan chưa tái hôn, anh cũng vậy.
Cả đời này, theo cách nào họ vẫn đang “ở bên nhau”.
Cho đến một ngày.
Anh lại một lần nữa bay đến thành đó.
Bất ngờ chứng kiến đám bên đường vỗ mừng.
Cô gái mà anh yêu thương suốt đời — mặc váy cưới, đã kết
Thị trấn năm nắng ráo… hôm ấy lại một cơn mưa
Phó Cẩm Xuyên đứng giữa phố phủ đầy tuyết bật khóc như một đứa trẻ.
Cơn mưa ấy… đã dập tắt tất cả hy vọng còn sót lại trong suốt cuộc đời.
Anh cô mà anh yêu nhất là chính tay anh… đã mất.
Và từ nay, sẽ không bao giờ có thể tìm nữa.
"Hết."