01
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Tôi choàng tỉnh, trần trắng bệch chao đảo trước mắt.
Cơn đau âm ỉ nơi thắt lưng như bị cơ cán qua, đau đến mức khiến tay tôi cắm sâu vào ga cố gắng xoay đờ.
Trong phòng bệnh đơn chỉ có tiếng máy móc y tế đều đều vang lên.
Nhưng trò chuyện nhỏ cửa lại như mũi dùi băng đâm thẳng vào màng
“Giám đốc Giang, dây thần kinh tay trái của phu nhân tuy bị thương, nhưng nếu được chăm sóc đúng cách thì hoàn toàn có thể hồi phục như cũ.”
Giọng sĩ đầy ngập dường như đang cố gắng thuyết phục.
“Nhưng nếu tiêm thuốc chặn dẫn truyền thần kinh, thì sẽ không còn khả năng phục Cô sẽ giờ có thể lại làm thiết kế.”
Tích... tắc... tích... tắc... tim trên hình theo dõi bỗng tăng vọt, tôi nín thở, cố gắng lắng nghe rõ hơn.
“Năng lực của Uyển Uyển quá
Giọng Giang Lâm bình thản như đang chuyện thời
“Có ấy ở đó, Tuyết Vi không có cơ hội đầu. Cô ấy chỉ muốn đứng dưới ánh đèn sân với tư nhà thiết kế xuất sắc nhất. Tôi sẽ giúp ấy đạt được đó.”
“Ngài làm vậy với phu nhân... không phải quá tàn sao? Trở thành nhà thiết hàng đầu là giấc mơ cả đời của cô ấy.”
Bác sĩ ngừng rất mới cất lời, vẫn không lòng.
“Cột sống thắt lưng cô ấy đã bị gãy, nửa đời sau phải ngồi xe lăn, lại còn không thể sinh con... vậy ngài còn muốn đi giấc mơ duy nhất còn lại của cô ấy?”
“Đủ rồi.”
Giang Lâm thô lỗ cắt ngang lời bác sĩ.
“Tôi đã hứa với Tuyết Vi sẽ không để chịu thiệt gì. Còn Uyển Uyển, phần đời còn lại tôi sẽ bù đắp cho cô ấy.”
Tay nắm cửa xoay nhẹ, Giang Lâm bước vào phòng bệnh, thấy tôi ngơ ngác nhìn trần Anh lao tới, gió theo động tác mà ùa đến bên giường.
Uyển, em tỉnh rồi Có chỗ nào không thoải không?”
Anh ta nắm chặt tay tôi, ngọt như mật.
Tôi rãi quay trong mắt anh là những tia máu đỏ và cà vạt lạc nếu không phải đã tỉnh sớm và nghe thấy cuộc đối đó, tôi thật sự đã tin ta lo cho tôi.
Giang Lâm à, nếu đi đóng phim, đến ảnh đế cũng anh là sư phụ đấy.
nhúc nhích đôi từ thắt lưng trở xuống như bị đổ bê tông, không cảm giác, không thể đậy.
“Đừng cử động bậy, bác sĩ nói giờ em tĩnh dưỡng.”
Giang Lâm vén lọn tóc lòa xòa trên trán tôi, vẻ mặt lộ chút do dự.
“Uyển anh có chuyện muốn nói với
Tôi nhìn chằm vào yết hầu đang lên xuống của anh ta, không nói một lời.
“Vụ nạn do cánh tay gây ra tra rõ. Là Tuyết nhập sai mã chỉnh dữ liệu. Cô ấy đã xin lỗi anh rồi. Anh nghĩ ai cũng có sai sót, nên anh đã em tha thứ.”
Tiếng cảnh báo từ máy theo dõi tim vang lên dồn dập một lần nữa.
Giang Lâm vội vàng nói:
“Yên tâm đi, dù em trở thành như thế nào, tình yêu anh dành cho em sẽ không thay đổi. Còn chuyện của Tuyết thôi đừng truy cứu dù sao xuân của cô ấy cũng đến một lần, chúng ta cần
“Được.”
Một từ ngắn gọn khiến bờ ta lập tức thả lỏng, tôi nhìn chằm vào ánh mắt sáng lên của anh ta.
“Tha thứ cũng được thôi, nhưng bảo cô ta đến đây quỳ trước tôi ba cái.”
Nụ cười trên mặt Lâm lập tức cứng đờ.
“Chuyện đó... không lắm nhỉ? Dù sao cô ấy chỉ là một cô bé...”
“Thế còn tôi thì sao? Giờ chân tôi không còn cảm giác nữa!”
Tiếng hét của tôi vang vọng khắp phòng bệnh. Một y ngoài cửa thò đầu nhìn vào. Bỗng nhiên, cánh tay trái tôi đau buốt, cơ bắp dưới lớp áo bệnh nhân co giật dữ dội, các ngón tay co quắp lại như móng gà.
Giang Lâm ấn chặt cánh tay run của tôi, hét lớn:
“Bác sĩ! Mau lấy thuốc giảm đau!”
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng, tôi cắn răng, nắm lấy áo anh Anh ta đâu phải muốn tiêm thuốc giảm đau cho tôi, mà muốn chặn thần khiến tôi tàn
chịu được...”
“Đừng cố gắng quá. Tiêm xong sẽ không đau nữa đâu.”
Anh ta lau mồ hôi trán cho dịu giọng dỗ dành như đang an ủi một đứa
Tôi siết lấy cổ anh ta, toàn thân run rẩy, ánh mắt van — vọng anh ta có thể tình cảm mười một năm giữa chúng tôi mà buông tha tôi.
“Giang Lâm... tôi không muốn tiêm.”
ta do nhưng chỉ một giây sau, liền tay ra và chuông gọi bác sĩ.
“Đừng đùa giỡn sức khỏe, bác sĩ sắp rồi!”
Tôi thấy máu trong người mình lạnh dần — Giang Lâm đã quyết tâm hủy hoại tay tôi.
Chỉ Tuyết Vi của anh ta.
02
Đêm khuya trong phòng bệnh yên lặng như tờ, cánh tay trái nặng trĩu đặt trên chăn trắng như tuyết, chẳng khác khúc gỗ khô không về tôi nữa.
Giang Lâm tưởng tôi đã ngủ say, nhẹ nhàng đắp lại cho rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tiếng khóa cửa khẽ “cạch” một tiếng.
Thuốc là giả, phản bội thật. Giờ đây, anh theo sự dịu dàng tự cho là đúng ấy, bên một phụ khác.
một năm thanh xuân, hóa ra tôi không xây nên một tổ ấm, là một nấm mồ chôn giấc mơ và máu thịt của chính mình.
Ký ức không kiểm soát được mà dâng trào.
Hồi đại học, Lâm chỉ là một chàng trai nông thôn mặc chiếc phông bạc màu, mắt rực hiếm có.
Ngày đó, anh ta lúng túng chặn tôi trước phòng máy tính.
“Lâm Uyển Uyển... cậu có thể làm gái được không?”
Câu ấy như viên đá ném xuống hồ nước tĩnh khuấy những sóng trong tim tôi.
tốt nghiệp, trong phòng trọ nhỏ bé, chúng tôi nhau nhẫn cưới. Giang Lâm lấy nắp bình nhiệt làm ly rượu mừng.
“Anh đặt công ty là Lâm Uyển Công Nghệ nhé.”
Những bản thiết kế của tôi là nền tảng của công ty. Chẳng mấy chốc, thiết kế được thị trường đón nhận, công ty anh ta cũng trở thành đang trong ngành.
Dù tôi vẫn luôn đứng sau ánh đèn sân khấu, nhưng tôi tâm — chỉ cần anh ta còn yêu là đủ.
Chúng tôi kiếm được tiền, mua nhà biệt thự, mẹ chồng từ quê sống cùng.
Sự xuất của mẹ chồng như viên đá ném mặt hồ yên ả. Ánh mắt soi mói của bà dừng bụng tôi.
“Cưới nhau bao nhiêu năm rồi? Bụng dẹp lép! Nhà họ Giang không thể
Vì muốn nắm bắt cơ chúng tôi sẽ không con năm 28 tuổi. May là Lâm vẫn luôn làm người hòa giải giữa tôi và bà.
“Mẹ à, bây là thời kỳ triển sự của thiết của Uyển Uyển đang làm thay đổi ngành, mấy năm này rất quan trọng.”
“Mấy đó mẹ không Mẹ chỉ biết, có con nối dõi là không được! Con sắp 30 rồi, ở quê đám bạn cùng con, có con biết đi tương hết rồi! Cưới vợ mà không biết thì làm gì?”
Mỗi lần mẹ chồng cằn nhằn, Giang Lâm luôn dắt tôi ra ngoài đi dạo cho khỏa. Tôi từng nghĩ, đời này sẽ mãi được anh vệ như thế.
Cho đến Tô Tuyết Vi xuất hiện.
Hôm đó, sơ yếu lý lịch nhân trên bàn việc của Giang Lâm — là sinh viên nghiệp năm nay, học cùng trường đại học với chúng tôi.
“Chào huynh, sư tỷ! Sau này mong được chỉ bảo nhiều ạ!”