Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

03
Từ sau khi Tô Tuyết Vi xuất trong công ty, mùi nước trên người Giang Lâm bắt đầu trở xa lạ. về nhà càng lý do trong thoại dần đổi từ “tiệc xã giao” án mới ở viện thiết tiến độ đang gấp”.
Tin đồn giữa nghiệp lan ra như rêu mốc sinh sôi ở góc tối, lặng lẽ dai dẳng.
lần, lõi mà Tuyết bị sập hệ thống, khiến bo mạch của thiết bị chính xác trị giá hàng triệu bị cháy.
Tôi gọi cô ta vào văn phòng, chỉ vào ký lỗi trên hình, bình tĩnh phân tích quy chỉ ra lỗ hổng.
Cửa phòng bỗng bật mở, Giang Lâm hốt hoảng lao vào.
“Anh Giang...”
Tô Tuyết Vi, người nãy giờ vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, bỗng bật khóc. Nước cô ta tuôn ra không trước, vai run rẩy.
“Em xin lỗi… Tất cả là của em… Chị Lâm em là rồi… Em thật quá cỏi…”
Tôi sững người màn diễn xuất đỉnh cao như ảnh hậu của cô ta. Câu “Tôi chưa từng mắng ai” nghẹn lại nơi họng, thốt ra.
Lâm nhanh tới, thân hình cao lớn hoàn toàn tầm tôi và cô ta. Anh ta sang nhìn tôi, lông nhíu chặt.
“Uyển Uyển, Vi chỉ là một lính mới, người mới thì ai chẳng có sai sót.”
Anh ta nghiêng người vỗ vai Vi, giọng mềm hẳn đi.
“Đừng khóc nữa, không sao đâu. Cái máy đó vốn cũng đến kỳ trì rồi. Quản lý Lâm cũng chỉ vì công việc thôi, không phải nhắm vào em.”
Ánh ta lướt qua giữa tôi và Tuyết Vi, cái dáng vẻ bảo vệ ấy đâm thẳng vào tim tôi.
Tối hôm đó, đề nghị sa thải Tuyết Vi.
“Cô ta năng không đủ, lỗi xảy ra liên tục, lần này còn hậu quả nghiêm trọng. Tiếp tục giữ lại sẽ mối nguy. Làm theo đồng, bồi thường là xong.”
Giang im lặng rất lâu, cuối gật đầu.
“Được. Nhưng... Triển lãm nghệ toàn cầu chỉ còn tháng nữa, giờ nhân lực thiếu, có thể đợi sau triển lãm rồi tính không?”
Tôi vốn chỉ thử lòng Giang Lâm, không ngờ anh lại đồng ý nhanh vậy. đó tôi còn tưởng rằng lời đồn cũng chỉ là lời
Ai ngờ... sự kiện tại triển lãm đã lời tất
04
Sau khi xuất viện về nhà, vừa vào cửa tôi đã gặp Tô Tuyết Cô ta bật dậy khỏi ghế sofa, nụ cười áy như muốn ra ngoài.
Uyển Chị xuất viện rồi! Để em giúp chị!”
đợi tôi phản ứng, cô ta đã chen ngang y tá, đẩy xe lăn cho tôi, đi vừa nhải những lời lỗi vô thưởng vô phạt, đưa tôi thẳng vào phòng tầng một.
“Anh Giang nói chị đi lại không tiện, nên thời ở
Giọng ta ngọt ngào đến mật, nhanh bật đèn.
Ngay khi đèn lên, tôi nhìn trên giường một bộ đồ ngủ ren đầy cảm — nhăn nhúm trải qua một "bận rộn".
Tôi chắn tủ đồ của mình không có thứ như vậy.
Tô Tuyết Vi khẽ “á” một tiếng, như mình, nhảy vội tới giường, luống cuống ôm lấy đồ ngủ giấu ra sau lưng, mặt đỏ bừng như xấu thật sự.
“Xin lỗi chị Uyển Uyển! Em... em sơ ý quá! Cái là em để không gì tới Giang cả!”
Cô ta nói năng lộn xộn, nhưng ánh lại thầm dò xét phản ứng của tôi.
Tôi ngồi trong xe lạnh nhìn màn kịch vụng ấy, không nói một lời.
Một lúc thấy tôi không phản ứng, vẻ hoảng trên mặt cô ta biến mất, thay một nụ đắc ý. Cô ta tiến đến đứng trước mặt tôi, trên cao nhìn xuống.
“Lâm Uyển Uyển, không ngờ chị nước này rồi mà vẫn còn kiêu ngạo vậy. Biết thì tự động ly hôn với anh Giang đi, đừng sau này mặt hơn
Cô ta cong môi, cười lạnh đầy ác ý, cúi người sát đến mức gần như chạm mũi tôi.
Tôi khẽ nâng mí mắt, đối diện với ánh nhìn đầy địa kia.
“Cô nói gì?”
“Nghe không hiểu à? Nhìn lại bộ thảm hại của đi, một phế nhân không đứng nổi! Chị nghĩ anh Giang còn chị sao?
chỉ là gánh nặng thôi!”
Ánh mắt cô ta lấp lánh đắc điên cuồng.
“À còn nữa, chị cả đời cũng đừng mơ có con. Chị nghĩ là nạn sao? Không đâu... đó là món ‘quà’ em đặc biệt chuẩn bị cho chị đấy! Kỹ thuật em không tệ chứ?”
Giây phút đó hiểu tất cả những gì xảy ra trên khấu không phải tai mà là âm mưu tinh vi của Tô Tuyết Vi.
“Cô
Lời vấn nơi họng cửa phòng đột ngột mở, kèm theo nói quen thuộc của Giang Lâm vang
Uyển, em thu dọn đồ đạc xong chưa…”
chị Uyển Uyển, đừng... đừng em...!”
Tô Vi bất lùi mạnh về sau, nặng nề xuống tấm thảm. Cô ta má nước mắt tuôn như suối, cơ rẩy lá gió.
“Tuyết Vi!”
Giang Lâm lao thẳng bảo vệ Vi lưng mình. Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng.
“Uyển Uyển! Em làm chỉ là một cô bé, sao lại ra đánh người!”
Anh ta hỏi lý do, mở miệng trách móc.
“Anh Giang, đừng trách chị Uyển Uyển...”
Tô Tuyết Vi nở, đầu sâu vào ngực Giang Lâm, giọng nghẹn đầy ấm ức và "bao dung".
“Nếu không vì em... chị Uyển Uyển đâu đến nỗi phải xe giận em, đánh em trút giận... em chấp
Câu nói đó hoàn toàn đổ thêm vào lửa.
“Tôi đã giải thích rồi gì! Đó tai nạn! Sao em mãi bám lấy chuyện buông! Em trước đâu như vậy!”
Giang Lâm hét giận bùng nổ.
Tôi lặng lẽ nhìn màn kịch phối ăn ý mắt — anh ta bảo vệ cô như một anh hùng, cô ta nép vào ngực anh như một yếu ớt. Còn tôi, chẳng khác nào kẻ phản độc ác, không ai thèm tin.
Nhưng Giang anh quên rồi sao? Chính miệng anh đã tiêm thuốc chặn thần kinh cho tôi. Tay trái tôi còn chẳng nhấc nổi, gì để đánh
Giang Lâm nhàng đỡ lấy Tuyết Vi đang khóc lóc, thậm chí không buồn liếc tôi một cái. ta lại bóng lưng lạnh lùng và một như phán án:
“Tối nay dự tiệc mừng công nữa! Ở phòng tự kiểm lại đi!”
cửa nặng nề đóng sầm một tiếng, cắt đứt hoàn toàn ánh sáng bên ngoài. Ngay sau đó là tiếng khóa cửa rõ ràng.
Ngoài vườn biệt thự, đèn trang trí màu vàng nhạt lần lượt sáng lên. Tiếng cười nói, chào hỏi của khách mời dần vang đến — một thế giới náo nhiệt hoàn toàn khác biệt với nơi tôi ngồi.
Tôi không biết mình ngồi đó bao lâu, cho đến nghe giày gót từ vọng lại, càng lúc càng gần.
Giám Giang thật hôn rồi Không lẽ vợ ấy Tô Tuyết Vi? Nhìn chiếc váy cô ta mặc tối nay kìa, cạnh Giang tổng như một cặp trời
lắm đâu? Tuyết Vi đến ty được lâu chứ? nghe bên thuật nói vợ Giang tổng là Giám đốc Lâm bên thiết kế
“Thôi Là cô ta hả? Nghe nói ở triển lãm vừa rồi, chính cô ta làm chương trình lỗi nặng, khiến bản thân bị hất khỏi sân khấu! Đáng đời phải xe lăn! không Vi cứu vãn tình hình, mất mặt ra quốc tế
Một khác đầy khinh miệt:
“Đúng Lúc bình thường thì chảnh choẹ, ai thèm nhìn. Giờ gặp báo ứng rồi đấy! Tô Tuyết Vi giỏi kỹ vừa thân thiện...”
Tiếng bước chân và lời tán dần
hít sâu một hơi, rút điện ra.
05
Sáng hôm sau, Lâm cuối cũng “thả” tôi ra khỏi phòng. Anhcta chỉ để lại một câu đi làm đây” rồi quay người rời khỏi nhà.