01
Khi Ngôn – thanh mai mã của tôi – khuyên tôi buông xuôi trong kỳ thi đại học, tim tôi khẽ siết lại, lặng hồi lâu.
Tôi là Tuyết Tình nhờ anh ta đến.
Từ sau khi phát hiện bí mật Lục Tuyết Tình, cô cứ luôn lo sợ bất an, sợ tôi sẽ khùng mà trắng trong kỳ thi.
Tôi thủ khoa toàn trường, có thể thi bất cứ lúc nào, sang năm dễ dàng học top
Lục Tuyết Tình không. Thực cô ta chỉ đủ để vào cao đẳng, kỳ thi năm nay là hội lật ngược ván duy trong đời.
“Em không cần phải lãng phí gian chỉ trừng phạt người khác. Năm nay hãy thi cho tốt đi. Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại mà.”
thấy im lặng không nói gì, lên tiếng. Khóe anh ta khẽ cong lên, mang nụ cười dịu lâu không thấy.
Từ khi Lục Tuyết Tình tỏ tình với ta, Cố Ngôn dường như đổi. mắt anh ta, dù vô tình hay cố ý, cũng hay dừng lại chỗ cô ta.
Dù vậy, anh ta vẫn luôn bên tôi, vẫn từ chối từng hộp cơm sáng, từng bức tình mà Lục Tuyết gửi
Thậm chí, từng lớn tiếng đông, bảo cô ta làm phiền anh ta
giờ đây, sắp rồi, anh ta lại đứng về phía cô
“Tôi muốn nghe lý do. Tại sao tôi phải không công tặng Lục Tuyết Tình 50 điểm?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh
Cố Ngôn hơi né tránh ánh nhìn, sau đó lời nhàn nhạt: là... không muốn em thi thôi. Cả hai có thể dễ dàng điểm, cần gì phải 0 làm
Anh đang nói dối.
Tôi quá hiểu anh ta rồi.
Chỉ một thay nhỏ nơi ánh mắt cũng đủ tố sự bối rối bên trong.
“Nói thật đi. Anh thích Lục Tuyết Tình đúng không?”
Cuối cùng, tôi vẫn là người xé toang lớp mặt nạ đó. Dù như bị bóp nghẹt, đau đến khó thở.
mặt Ngôn thay đổi rõ mắt dao động, rồi khẽ thở dài một tiếng.
“Lục đã thích anh suốt năm. lúc ngây vụng dại cho đến khi dần trưởng thành, người chứng kiến tất anh cũng luôn lảng tránh tình cảm ấy.”
“Vì trái tim cô ấy đặt chỗ anh, nên cô ấy học hành sa sút. Thật cô ấy thông minh, rất chăm chỉ. Nếu không phải anh, có lẽ ấy là một học sinh xuất sắc.”
02
nói của Cố dàng, trong mắt như có một tia sáng không thể hóa giải, cứ như đang nói về người em gái mà mình mến nhất.
Tôi chợt nhớ lại trước mỗi lần anh ta thiệu với bè, cũng là kiểu ánh mắt và giọng điệu như vậy.
Tôi bật cười – một cười đầy chua chát.
Rồi tôi anh ta câu cùng: “Nếu tôi giấy trắng thật, sẽ làm gì?”
mắt Cố Ngôn chợt trầm anh cố gắng trấn an tôi: “Đừng động đồng. Em toàn có khả năng đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.”
không trả lời, chỉ chăm nhìn anh không chớp mắt.
Tôi một câu trả lời rõ ràng.
Cuối cùng, nhíu mày, phải đối diện với tôi: “Anh đã Lục Tuyết Tình sáu năm qua. Nếu đến cả chuyện nhỏ này cũng không thể giúp cô ấy, thì anh sẽ cô thi lại, thay lai của cô ấy.”
có nghĩa là, nếu tôi sự nộp giấy trắng kỳ thi đại học, thì sang Cố Ngôn sẽ cùng Lục Tuyết Tình thi lại.
Anh ta còn không quên bổ sung thêm câu: “Còn em, Vi, anh mong em có thể rộng lượng một chút, đừng ích kỷ như vậy. Giúp Tuyết Tình một tay, đâu phải gì to tát.”
03
Phải rồi, giúp Tuyết Tình, có gì to tát đâu?
Tôi thi bình thường
thi được 680 điểm, cô ta thi 730 trực tiếp kỷ lục của tỉnh, thậm chí là kỷ lục thi đại toàn quốc.
Cô ta trở thành ngôi sao khắp cả nước, là khoa huyền thoại.
Tương lai của cô ta, từ đây sẽ phất lên như diều
Đó chính là điều mà Cố Ngôn mong muốn.
Tôi thấy rất mệt mỏi, cảm vô đến cùng cực.
nay, tôi luôn ở bên Cố Ngôn, kéo anh ta ra khỏi cái gia đình đầy tối tăm và tổn thương.
Tôi từng cầm tay ta dạy từng học, biến một cậu học sinh trầm cảm, tự ti và học trở một học bá rạng tỏa – tôi đã bỏ ra bao nhiêu huyết?
Vậy mà bây giờ, anh ta muốn tôi một cô gái khác.
đúng là... từ thiện vĩ đại.
muốn nói thêm lời nào nữa, tôi người bước đi.
Cố Ngôn nhíu chặt giọng anh ta cũng trở nên nghiêm trọng hơn: “Nhược Vi, em có nghe nói không? Em đừng ích kỷ như thế…”
Tôi vẫn tiếp, không lại.
Đột nhiên, giọng hẳn “Nếu em đồng ý, thì giữa chúng ta, coi chấm dứt tại
Tôi cuối cùng dừng chân.
Tim tôi không còn đau nhói nữa, thay vào đó là một nỗi chua và như giải thoát.
Tôi gật đầu.
Được, tôi đồng ý.
Lục Tuyết Tình tay cho thật tốt!
04
ra tôi vốn không định buông
Bởi kỳ thi đại học cũng là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời tôi, sao có thể vì một Lục Tuyết Tình tự hủy chính
Ngược lại, sẽ dốc lực, cẩn thận làm từng câu hỏi, góp từng số nhỏ nhất.
Để rồi đạt 710
Đúng vậy, giới cao nhất của tôi là 710 điểm.
Kết quả này đã được kiểm chứng nhiều lần thi thử không cố tình làm vài câu lớn, tôi chắc chắn có thể đạt con số đó.
Trước đây tôi kiểm soát điểm số, giữ ổn định ở 680.
Lý do rất đơn giản: Tôi không muốn để Cố thấy mình thua kém.
Anh ta xuất thân trong hoàn bất hạnh, bị bạo hành từ nhỏ, tổn thương tâm lý nề. Trong quá trình “cứu” anh ta, luôn cố gắng bảo vệ tự trọng mong manh ấy.
Ngay cả điểm số, tôi cũng nhường anh ta.
Tôi đã cho anh hy vọng rằng, cả hai chúng tôi đều đạt khoảng 680 điểm, có thể nhau vào chung một trường đại học, có thể mãi mãi ở
Nhưng bây giờ, không cần nữa rồi.
680 điểm, khó mà vào được Thanh Hoa Bắc Đại.
Còn 710 điểm, không đỗ chắc, mà còn phá kỷ lục điểm thi của phố, trở thành thủ khoa thành phố.
Nên nhớ, thủ khoa năm ngoái chỉ được 706 điểm.
Còn – xin chúc mừng cô – sẽ đạt 760 điểm, một con số “không tưởng”.
Chỉ tổng điểm của kỳ đại học chỉ có 750.
Tôi thật sự rất mong lúc đó khung cảnh sẽ xem” nhường nào!
Tan học tôi đã hoàn toàn bỏ.
05
đầu tôi lúc này chỉ xoay quanh đoán môn các dạng khó của môn toán, và từng điểm một – liệu cách nào để vắt thêm vài điểm nữa không.
Cho đến khi Lục Tuyết Tình chặn lại.
Cô ta cầm một cốc gương mặt đầy vẻ áy náy, rụt rè gọi tôi: “À... Nhược Vi, xin lỗi nhé, tớ không ngờ Cố Ngôn lại thô lỗ như vậy…”
Cô ta dò xét sắc mặt tôi: “Anh ấy rất thích mà, chắn sẽ không tay đâu. Dọa chia tay là nhất thời bốc đồng thôi, cậu đừng để nhé.”
Tôi lạnh nhạt nhìn cô ta.
Dù mặt tỏ ra chân thành đến đâu, môi mím chặt đến mức nào, thì mắt kia – vẫn không giấu nổi sự đắc ý.
Cô đang rất mãn sướng.
Dù sao thì “nam thần” trong mắt biết bao nữ đã vì ta mà tuyên bố chia tay tôi.
Mà tôi, trông có vẻ vì muốn chia tay nên đã thỏa hiệp.