“Thật tao chẳng yêu tự luyến bỏ tưởng thật có theo đuổi mình sáu năm đấy!”
“Chỉ vì tao hận mày mới lấy Và tao đã làm được! Đợi tao ra tao sẽ dẫn hắn đến khách sạn, quay video gửi cho mày xem, cho mày tức luôn!”
Nói đến đây, cô ta cứng họng.
Vì Cố Ngôn đã bước vào phòng, gương mặt tái xanh vì giận, nhìn cô ta chằm.
Cảnh bảo rời đi, không được tiếp “vở kịch” hay này, đành đóng cửa ngoài.
nổi tiếng trên mạng.
Vừa là tỉnh, vừa bị vu khống là kẻ nạt đủ hàng triệu lượt xem.
mắn là sự được làm rõ, rũ sạch tiếng oan.
Và rồi, lưu lượng truy cập lại càng cao.
Nhưng tôi cần cái sự nổi tiếng ấy. Nhà chẳng thiếu tiền, tính tôi cũng không hợp làm người nổi tiếng.
Dù vậy, ảnh tôi vẫn bị lan truyền khắp nơi, và không sao – lại trở thành “Hoa khôi khoa”, được khen là:
khoa xinh nhất cả nước.”
Ngay cả khoản video nhật ký thường ngày của tôi cũng bỗng nhiên nổi tiếng, trong một tăng trăm lượt dõi.
Không còn cách nào khác, đành quay lại mấy clip sinh hoạt đơn giản, coi như chia sẻ với bạn bè trong “vòng bạn bè” vậy.
Ngày Lục Tình ra tù, cô ta đăng báo xin lỗi khai tôi, đó hoàn toàn biến mất khỏi mạng xã hội.
Cô phải đối mặt với tấn công mạng dữ dội, thậm chí còn có người tạt phân vào cửa nhà cô ta – không trốn không được.
Còn Ngôn thì chẳng biết chạy đi đâu, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cho đến tận cuối tháng Tám, khi tôi vali sân bay chờ chuyến bay, thì Ngôn bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi.
Anh ta đứng đó lâu, không nói câu
cùng là tôi phát hiện trước, hỏi: “Có gì?”
Cố Ngôn vẫn cao ráo tuấn tú, đứng giữa sân bay lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Có người còn chụp ảnh.
Thế nhưng đối diện với tôi, anh ta lắp bắp như phạm lỗi, ánh mắt trốn tránh, giọng nói đặc.
Tôi mất kiên nhẫn, bước về phía phòng chờ.
Cố Ngôn đuổi theo, cuối cũng cất lời: “Bắc Đại không nhận anh, anh Phục Đán
“Ừ, cũng
Phục Đán là top đầu, cũng rất xứng với anh ta.
Lại là một khoảng im lặng, Cố Ngôn cố nén nghẹn, khàn khàn: “Nhược Vi, biết gì vô ích... nhưng anh muốn hỏi... chúng ta...”
Anh ta ngập ngừng, mới nói ra: “Chúng ta... còn có thể quay lại với nhau không?”
“Không
Tôi dứt khoát từ chối.
Cố Ngôn lập mặt không còn chút máu, suýt đứng không vững.
Tôi vẫn tục bước đi, anh ta muốn níu kéo chẳng thốt nổi lời nào.
Cố Ngôn là và anh ta rõ cách tôi.
Chuyện tôi đã anh không thể đổi.
Mọi thứ... không thể được nữa.
Cuối cùng, Cố Ngôn khẽ nói: “Xin Nhược Vi.”
19
Cuộc sống đại học tại Bắc Đại tôi vô cùng suôn sẻ, mọi thứ đều tốt đẹp.
của Lục Tuyết Tình, tôi đã hoàn gác phía sau.
Tết năm ấy về quê, một người bạn học cũ kể cho tôi nghe một chuyện:
“Nghe chưa? Cố vào Phục Đán rồi mà Lục Tuyết Tình cũng bám theo, suốt ngày khóc lóc làm loạn trường.”
“Cô ta từng bị bạo lực mạng, thần có vấn đề rồi, hình như hơi bị
cả hai bọn họ trở thành chủ đề bàn tán lớn Phục Đán. Cậu nghĩ mà xem, Cố Ngôn đẹp trai như thế, đâu cũng gây chú ý. Mà cạnh lúc nào cũng có một điên bám theo. Quá là... đẹp mắt luôn!”
Nghe đến đây, tôi bật cười.
Cảnh đó – đẹp.
“Cố Ngôn chịu không xin nghỉ rồi. Mà Lục Tuyết không chịu buông tha, nói còn anh ta, hậu quả đã mang thai mấy tháng rồi.”
này thì nhau cả đời rồi. Không biết bao giờ mới dứt được nữa... hí
Bạn cũ cười sảng khoái.
Tôi cũng cười ngoác cả
Thật đấy...
Sướng
hí~