Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Không ngoài dự đoán, một số phóng viên lại kéo đến theo sau, liên tục hỏi thầy về tình hình cụ thể.
Hiệu trưởng không trả lời ngay, vào lớp nhìn chằm chằm Lục Tuyết Tình, trầm giọng nói:
“Hệ thống chấm điểm kỳ đại học lỗi, nên lớp chúng ta có một học không thể tính được điểm bằng máy móc.””
“Sau khi được tổ chấm thi rà soát quyết định: hủy toàn bộ điểm thi đại học của học sinh này!”
Hiệu trưởng không chỉ đích danh, nhưng đứa ngốc cũng biết đó là ai.
Lục Tình!
Hủy điểm thi – nghĩa là cô ta được điểm!
Tôi phì một tiếng, không nhịn nổi nữa.
0 điểm là một kiểu “lập lục”, mà lại là kỷ lục trái hoàn toàn với tôi.
Cả há hốc miệng, các phóng viên thì điên loạn.
Đúng là quá nhiều tin tức hot!
Hãy tưởng tượng mà xem – ngôi sao học đường nổi tự tin đoán được 730 điểm, vạch “kẻ bắt nạt”, rồi sau đó hệ thống “hiển thị” 762 điểm.
Và cuối cùng – thi được 0 điểm.
Kịch bản quá hoàn hảo, twist chồng twist.
“Lục Tuyết Tình, xin hỏi cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tổ chấm thi tìm em làm gì?”
“Bạn học này, cảm giác thế nào khi biết mình 0 học?”
“Bạn là người đầu tiên của thành phố có ‘thành tích’ này – à không, không phải thủ khoa, nhưng muốn hỏi: sao bạn được điều đó?”
Một loạt câu hỏi dồn khiến Lục Tuyết Tình hoàn toàn sụp đổ.
Cô như một cái xác không hồn, đứng bật nhìn chằm chằm vào tôi:
“Chu Nhược hài lòng Tôi bị camera ghi lại cảnh giúp cô gian lận, bị điểm rồi…”
“Ha… thật xui xẻo. Cấp hai thì bị cô bắt nạt, lên cấp ba lại phải giúp gian lận. Cô rồi… sạch
“Tôi chết thì cô mới vừa lòng đúng không?”
cô ta lao về
Cố Ngôn hoảng lao tới, giữ chặt lấy cô ta.
Lục Tuyết Tình bật khóc nức nở, toàn thân run gào thét như
Phóng viên lại ồ ạt chụp ảnh, ai nấy tranh thủ ghi hình khoảnh khắc này “tin tức độc quyền” đấy chứ!
Tôi thực sự bị cô ta chọc cho buồn cười.
sao có thể không biết xấu hổ đến thế này?
tới, dừng trước mặt Lục Tuyết Tình.
Cô vẫn nức nở, cố tỏ ra tội
Tôi túm lấy áo cô ta, nở nụ cười lạnh lùng: “Tốt lắm. Cô lại cung cấp thêm một tin vu khống nữa. Vào trại giam mà tranh thủ ‘ở lâu hơn một chút’ nhé.”
“Ý gì? Tôi không vu khống!” – Tuyết Tình cắn răng, ngẩng cao đầu.
Tôi nhìn ra – cảnh sát rồi.
“Tới nói với cảnh đi.”
Sắc mặt Tuyết lập tức biến dạng, trừng mắt như không tin nổi.
“Chỉ là chuyện nhỏ vậy mà… cô báo cảnh sát thật?”
Tất nhiên rồi.
sớm tiếng trong trại giam!
17
Lục Tuyết Tình đưa Tôi phải đến làm bản tường trình.
Cảnh sát nhanh chóng mở cuộc tra, nhưng không tìm bất kỳ chứng cứ nào về chuyện bắt nạt cô
Hơn nữa, Lục Tuyết Tình chỉ mạnh miệng ngoài đời, nhưng khi mặt với cảnh sát, cô ta lập tức lòi đuôi.
Cô vu còn lên mạng, gây hưởng cực kỳ tiêu cực.
Tôi quyết không chấp nhận hòa giải.
Sau đó, ta thông qua cảnh sát xin được gặp tôi.
Tôi đồng ý tới
Cô ta trông vô cùng tiều toàn như sắp ngã.
Vừa thấy tôi, Lục Tuyết Tình lập tức rống lên: “Nhược Vi, tớ sai rồi… xin lỗi… tha thứ cho tớ đi… tớ muốn tù…”
Cô ta vừa khóc, vừa diễn nước mắt lưng tròng, hoàn toàn không kiêu ngạo khi xưa.
Tôi lắc thừng.
Ngay lập tức, mắt một cái, lau mắt, hít mũi một cái – sau đó ngẩng đầu ánh mắt mỉa cười khinh nhìn tôi.
Tôi sững một lúc – biểu cảm thay đổi nhanh thế luôn hả?
Vừa là... diễn trò?
“Dọa cho vui thôi, ai ngờ cô lại tưởng thật.” Lục Tình khịt mũi cười khinh: “Tôi chắc cô sẽ không tha thứ cho tôi đâu. Dù thì cô ích kỷ nhỏ nhen, chẳng phải chính Cố Ngôn từng đánh giá cô như thế sao?”
Tôi hơi nheo mắt lại.
Tuyết Tình tiếp tục nói: “Không tha thì thôi chứ sao, tôi có hỏi luật sư rồi. Cùng lắm tạm hành chính mười ngày, phạt 500 tệ, rồi đăng lời xin lỗi công khai.”
Quá nhẹ.
Sắc mặt tôi lạnh hẳn.
Nhưng Lục Tuyết Tình thì trúng cười hả hê: chết rồi chứ gì? vì Vì ba tháng nữa 18 tuổi!”
“Vị thành niên sẽ giảm phạt. Vu khống sao chứ? Tôi có làm ảnh hưởng đến tóc tai của cô đâu?”
Cô ta hoàn toàn không hãi, như đã thắng rồi.
Nhìn ta như tường thành, tôi ngược lại chẳng nữa.
Thật thương.
“Được thôi. Tôi đi đây. Ra tù nhớ công khai xin lỗi tôi đàng hoàng.”
Tôi đứng dậy bước đi.
Lục Tuyết Tình sững người, rồi hét lên sau tôi: “Đi làm gì? Ở lại diễn tiếp đi! Như cái cách hồi cấp hay hống hách ấy, oai phong thế cơ mà!”
Tôi khựng bước: “Cấp hai tôi váo?”
“Đúng đấy. Biết tôi hận cô như vậy Vì cô luôn giúp lúc nào cũng oai liệt, đến Lý sợ cô!”
Lục nhìn bằng ánh mắt u ám như ác quỷ.
Ký ùa về, nhớ ra rồi.
Lý Tư – lớn, chuyên bắt nạt người khác, đặc biệt một cô gái tóc mái dài.
Mỗi lần thấy, tôi can
Bố Lý Tư là dưới của bố tôi, cô ta sợ Mỗi lần lên tiếng, Lý Tư dừng tay ngay.
chính cô gái tóc mái dài đó?”
Tôi nhìn Lục Tuyết Tình, càng nhìn quen.
“Đúng. Giờ nhớ rồi chứ? Tôi bị bắt nạt như con chó chết, còn cô chỉ cần nói vài câu là Lý cúi đầu xin lỗi. thật oai phong!”
Tuyết Tình ánh mắt bùng cháy như ngọn lửa: “Cho nên phải giành lấy Cố Ngôn của cô, phải đạp cô dưới chân, phải trở thành thủ khoa
Tôi nhất thời không nói nên lời.
Người từng bị hại kẻ làm mình, lại đi căm thù người đã cứu mình. đấu gạo ơn, mười đấu là thù – quả vậy.
không cần gì thêm, quay người bước ra khỏi phòng vấn.
Cố đang đứng ngoài, đến thăm Lục Tuyết Tình.
Cô ta không hay gì, vẫn mắng loạn lên trong phòng: “Con tiện nhân! Đồ rác rưởi! Có giỏi thì đừng thắng sao? Cố Ngôn vẫn bị tao cướp mất!”