Tôi nhếch nhẹ khóe
Bị vạch đến hai lần rồi, không hiểu sao bà vẫn nói với đầy tự tin như
“Đúng thế, mẹ không có khoản chi tiêu lớn.”
những khoản nhỏ, khi cộng dồn lại thì cũng không nhỏ chút nào đâu.”
Sở thích lớn nhất mẹ chồng là dạo trung tâm thương mại với mấy bà thân.
Theo lời bà, thì Hồi trẻ chưa được hưởng thụ giờ về già phải bù lại
Vì vậy, lần thấy trang sức, áo, túi xách đẹp, bà đều phải mua cho bằng được.
"Sao có thể chứ? Tôi toàn mua không hàng hiệu, sao mà tốn nhiều tiền đến thế được?"
Mẹ chồng lập tức phản bác mà chẳng cần suy nghĩ.
"Vậy mẹ có xem lại sổ ghi chi tiêu."
Mỗi tháng, riêng khoản mua áo của mẹ chồng cũng đã là năm con số.
Mà bộ đồ ấy, nhiều lắm bà chỉ mặc một hai lần rồi bỏ xó.
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở bà rằng nên chi tiêu hợp lý hơn một chút.
Nhưng mỗi lần như vậy, đều giận nói:
"Tôi có tiêu tiền của cô đâu, cô đau lòng cái gì?"
"Không biết thì còn bà già như phải sống ánh mắt của mấy đứa trẻ các
Tôi buồn bực im lặng, sợ lại làm bà nổi giận.
Và cuộc sống như vậy, tôi đã qua suốt năm năm
Mẹ không cam lòng, ném chi tiêu xuống bàn:
"Cái sổ này là do cô viết, ai biết được có cô tự bịa ra không?"
"Theo cô thì cả nhà giao cho cô lý tiền một cũng không được, lại còn lỗ."
"Loại việc lỗ mà cô vẫn làm suốt ba năm? Cô nghĩ tôi ngu chắc?"
Tôi lặng lẽ nhặt sổ lên.
"Bởi vì với tôi lúc đó, đây không phải là kinh doanh, mà là vì chúng ta là một gia đình."
"Chính vì nên tôi không muốn tính chi li."
Việc ghi chép chi tiêu là thói quen tôi có từ nhỏ.
đó cha mẹ không muốn cho tôi học tiếp, hầu như thầy cô phải chạy đôn chạy xin học bổng, trợ cho tôi.
Cũng có thầy không nỡ nhìn tôi khổ, lén dúi cho ít
người bạn tốt, thường xuyên mang đồ vặt từ nhà chia tôi.
Những tấm lòng tốt tôi ghi lại.
Cũng chính vì tôi hình thành thói quen ghi chép sổ sách.
Vì những điều tốt đẹp mà tôi nhận được trong đời quá ít, nên tôi càng thêm trân trọng.
Sau khi cưới chồng, thực sự coi họ là một nhà.
Vì vậy, dù quản tài trong sẽ bị hao hụt, tôi vẫn tiếp đảm nhiệm công ấy.
Dù sao thì chỉ cần dùng tiền lương của tôi để vào là được.
Nhưng chi tiêu trong nhà không cố định, có lương tôi cũng đủ để trang trải.
Thế là tôi phải thêm nhiều tiền hơn để gánh vác gia đình.
Việc gì ở công mà người khác không muốn tôi
Khách yêu cầu vô lý, đồng nghiệp than phiền, tôi ra giải quyết.
Thời gian tôi ở lại công ty ngày dài, còn người nhà lại ngày càng mãn với tôi.
Có lúc tôi cũng thấy tủi thân, muốn giải thích.
bố chồng bận nghiên cứu học mẹ bận chăm hoa.
Còn thì rất ít khi về nhà.
Nỗi uất ức tôi chẳng biết kể cho ai.
Nên tôi cứ nghĩ, hay là mình làm tốt hơn một chút thì mẹ chồng sẽ hài lòng với tôi?
thế tôi càng cố kiếm tiền hơn.
khỏe ngày càng
Cho đến khi tôi ngất xỉu ở công ty, nhập viện…
10
Về cuốn ghi chép chi tiêu trong nhà, rõ ràng ai đúng sai quá rõ
Trước khi rời đi, anh cảnh sát còn nhẹ nhàng nhủ họ:
"Có được con dâu thế thì nên thầm mà vui đi."
"Giờ có biết bao con dâu lưng ngược đãi bố đấy."
"Con dâu nhà bác năm nay không một lời than phiền, đã là hết lòng hết sức rồi."
Sau khi cảnh sát rời đi, không khí trong nhà rơi vào im một lúc.
rất nhanh sau chồng tôi bắt đầu
"Hàn Hàn, vừa rồi em đã cái vậy?"
Trước khi cảnh sát đến, lén mở livestream và chia sẻ lên vòng bạn bè.
bình thản đáp:
"Chẳng phải tôi học từ anh sao?"
"Anh chẳng rất thích kể gia đình cho người ngoài nghe
"Tôi cứ tưởng đó là sở của anh, cố tình giúp anh thỏa một chút."
Chồng tôi tức đến mức suýt bốc khói trên đầu.
có biết là sắp được hợp đồng đầu không!"
"Nếu tác mà thấy được buổi livestream này, toàn bộ công sức sẽ đổ sông đổ biển!"
Mà việc đó thì liên quan gì đến
qua chỉ là "lấy gậy ông đập lưng ông" thôi.
Chuyện này bị xa đến mức hàng trong khu bắt đầu ngóng.
Có người còn lén hỏi bố mẹ
"Nhà các người thật sự chỉ dựa vào một cô gái trẻ để sống à?"
"Tôi nói thật, cưới dâu thì cũng đừng có keo kiệt như thế."
"Con gái nhà người lấy chồng xa, bị đối xử vậy, mấy người không trời phạt à?"
chồng bị bóng gió đến mức ra đường không dám đầu.
đến họ trút hết giận lên tôi:
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
"Hồi nãy sổ chi đúng lỗi chúng tôi, nhưng tôi đã xin lỗi rồi, cô muốn gì nữa?"
"Lúc trước cô không phản đối, bây giờ lại chịu không nổi?"
không? Con người ta vốn dĩ là như vậy được đằng chân, lấn đằng đầu.
Họ muốn giữ cái gọi là “thể diện”.
Nhưng có người lại lợi dụng thể để làm tôi, ngày càng quá đáng hơn.
lạnh:
“Tại sao à?”
“Dĩ nhiên là vì lúc tôi tỉnh lại trong bệnh viện, bên giường tôi đầy ắp người của bệnh
“Còn các người thì sao? Các người ở đâu?”
“Mấy nay tôi xử với các người chưa đủ sao? Hễ ai trong nhà hơi ốm một chút, tôi tất bật chăm lo.”
“Thế mà đến lượt tôi nằm viện, các người lại đối với tôi thế
Bố chồng á khẩu, không nói được lời nào.
Hồi đó ngất xỉu ở công ty vì kiệt sức.
nghiệp đưa vào viện, rồi gọi điện chồng bố mẹ chồng.
Chồng không bắt máy.
Bố mẹ chồng nghe máy.