Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Nhưng họ đừng nghe thì hơn, vì họ định tôi chỉ đang “giả vờ bệnh”.
“Chẳng phải chỉ bảo cô về sớm nấu cơm thôi sao? Đến mức phải bệnh à?”
“Nếu không có chuyện gì thì bảo về đi, hai ông bà chúng tôi cũng không cần cô ta nữa!”
“Cả ngày chỉ biết vào viện, không xui à!”
Khi nghe đồng nghiệp lại những lời đó một cách khó xử, tôi chí không thể gượng cười nổi.
Trước khi rời đồng khuyên tôi:
“Sống cả nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút.”
“Những qua đối xử với nhà chồng nào, tụi em đều thấy rõ.”
“Chị thật lòng họ là người thân, còn họ sao?”
Thật ra, tôi rất rõ đồng nghiệp.
một chiều sớm muộn cũng trở mệt
Nhưng tôi vẫn kiên trì đến bây giờ — vì tôi không tâm.
Vì tôi không phải là con trai, từ nhỏ tôi là người bị gia đình
Tôi lao vào học hành điên cuồng, chỉ thoát khỏi gia đình gốc.
bây giờ thì sao?
có chức vụ cao, sức nuôi cả gia đình, đối xử mọi người luôn nhã nhặn, lịch sự.
tôi vẫn không có thân mà tôi khao
theo niềm hy vọng đó, tôi kiên suốt năm này qua năm khác.
đến năm nay, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.
11
đề nghị ly hôn với chồng.
Ban anh ta không đồng ý.
Nhưng sau tôi quá kiên quyết, anh ta nhíu mày
“Đã cưới nhau nhiêu năm rồi, giờ em còn đòi làm gì nữa?”
“Để người ngoài lại nhà anh ngược đãi em thì sao?”
không thể chuyện một chút
Lần đầu tiên, tôi nổi giận trước mặt anh
chuyện, chuyện, hiểu chuyện — chẳng lẽ tôi vẫn chưa đủ hiểu chuyện sao?”
“Anh thật muốn tôi vạch hết mấy anh làm thì mới thấy hài lòng
Tất anh ta không muốn thấy tất cả công sức bao năm qua bị đổ đổ biển.
Anh ta răng đồng ý ký đơn ly hôn.
“Ly thì ly, ai hối hận người là đồ hèn!”
Trong thời gian 30 ngày chờ ly hôn thức, cũng nộp đơn xin nghỉ việc tại công ty.
Sếp giữ tôi lại:
“Tại sao lại nghỉ?”
“Cô sắp được chức rồi, không biết
Tôi từ chối.
"Thế giới lớn, tôi muốn ra ngoài ngắm nhìn."
Đây là một nói rất thịnh hành từ nhiều năm trước.
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ý của nói này.
Chỉ biết vùi vào công việc ở công
Giờ nhìn lại, tôi chỉ hối khi trẻ đã tận hưởng sống nhiều
Sau 30 ngày chờ hôn kết
Tôi thức nhận được giấy nhận hôn, cũng chính thức nghỉ việc.
Nhìn vali hành bên chân tôi, chồng cũ lạnh:
"Sau này lo mà sửa cái tính tệ của cô lại đi, tôi thật không biết ngoài tôi ra còn ai chịu nổi."
Suốt từng ấy tôi chỉ đúng lần trước ta, mà đã bị gọi là tệ".
Thế thì anh ta
Siêu nhân chắc?
Người ta nói "gặp chuyện tinh thần phấn chấn", tôi cười tươi, buồn cãi lại.
Cầm tờ giấy ly hôn trên tay, tôi bắt đầu chuyến hành trình du lịch của mình.
Lần theo tin về gia đình chồng cũ, một năm sau đó.
Trong suốt một năm ấy, tôi qua 40 thành phố nhỏ trong nước.
Tôi trải nghiệm phong tục, văn hóa địa phương và nhận một cuộc sống khác biệt.
cười trên gương mặt tôi ngày càng hơn.
Sức khỏe cũng ngày càng tốt hơn.
Sự thật chứng minh: tôi đã đúng khi chọn ly hôn.
chồng cũ của tôi đã phá
có tôi nữa, quản lý chính trong nhà họ hoàn toàn rối tung rối mù.
Chồng cũ, bố mẹ chồng — mỗi tháng đều chi tiêu quá mức khiến nợ nần chồng chất.
Khoản của họ càng lúc càng phình to vì lãi mẹ đẻ con, đến khi không thể trả nổi nữa.
cũ bất đắc phải tuyên phá sản công ty.
Một đồng cũ cười cợt
còn ở đó, nhà xài hoang phí quá độ."
"Giờ sao? Lương vừa vào khoản mỗi tháng là lập tức trừ để trả
"Đừng đến tiêu tiền, ngay cả muốn ăn một có thịt cũng khó."
Tôi ngạc nhiên nhướng mày.
Tình cảnh sa sút thảm hại của họ cũng vượt dự đoán của tôi.
Nhưng mà chuyện đó, có liên quan gì đến tôi nữa đâu?
"Hàn Hàn, mau lại đây nào!"
Người bạn phương phấn khởi vẫy tay gọi
Sau lưng ấy là đống lửa trại lớn, một nhóm người nắm tay nhau vui vẻ hát ca.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói tạm biệt với đồng nghiệp:
"Chuyện họ này, không kể cho tôi đâu."
Tôi sẽ bước tiếp về phía — quá hãy để gió cuốn đi.