Luật sư của tôi – cô trợn tròn mắt, há hốc miệng kinh ngạc đến như có thể nhét vừa một quả trứng gà:
nói đùa đấy à?”
“Xin lỗi, hôm qua Giám đốc còn dặn tôi phải thắng kiện này cho bằng được mà!”
Khóe môi tôi cong nở một nụ cười châm biếm:
“Luật sư Lâm, tôi còn phải kiện ly hôn nữa.”
Vẻ mặt cô Lâm lập tức bừng tỉnh.
cần nói nhiều, chỉ vài câu là cô hiểu ngay.
Cô nắm lấy tay tôi, đầy quyết tâm:
“Cô tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Nhìn bộ dạng căm ghét cái ác của cô ấy, tôi cảm thấy thật yêu, không nhịn được bật cười.
Bản thỏa thuận ly hôn trước đó đã bị Chu Thịnh Ngôn xé nát.
08
Tôi thuê luật sư ly hôn khác để soạn một bản thỏa thuận mới.
Sau khi được, tôi đến công viên đi dạo một vòng.
Tuy có thể đi lại mà không cần xe lăn hay nạng, nhưng bước vẫn chập không vững.
Đi được một lúc là mệt.
Tôi ngồi nghỉ trước một quán bánh ngọt.
Chiếc xe của Chu Thịnh Ngôn dừng lại trước cửa.
Anh khoác một chiếc áo dạ dài, tháo khăn quàng cổ trên cổ xuống.
Người đàn ông ấy chậm rãi bước đến mặt tôi.
choàng khăn vào tôi.
nhà thôi.”
“Vợ à.”
Tôi tháo khăn xuống, cầm lỏng trong tay.
Anh lại thận lên lần nữa, giọng nghiêm túc:
“Trời lạnh.”
“Phải quàng.”
Tôi không làm ầm lên, cũng không tranh cãi.
Tôi đứng dậy.
Giữa nơi công cộng, thay vì gây náo loạn, tôi chọn giữ hòa khí.
Nhưng giờ đây, mỗi giây ở bên anh… tôi đều cảm thấy buồn nôn.
Trên đường về nhà, lướt điện thoại.
Chu Thịnh Ngôn thản nhiên đưa tôi hộp nhỏ.
Tôi đặt điện thoại sang một bên, mở hộp ra bên là một chiếc nhẫn kim cương.
Ánh mắt anh dừng lại trên người tôi.
thích không?”
“Đây là chiếc nhẫn anh đấu được ở châu Âu khi đi công tác.”
Tôi đóng hộp lại, tùy nhét một trong túi
Giọng nói của Thịnh Ngôn có phần hoảng hốt:
“Không thử một chút sao?”
Tôi chậm rãi đáp lời:
“Cũng... khá
Chuyện anh ta đấu giá nhẫn ở châu mấy hôm trước lan khắp thượng lưu Kinh Bắc.
Chiếc đó được mua với giá hơn chục
Nhưng chuyển tay thì chắc đáng đến vậy.
lên tôi chỉ ghê tởm.
Ngoài trời vẫn đang rơi tuyết.
Thịnh Ngôn như mọi khi, mở cửa xe, quỳ một gối định bế tôi lên.
Tôi đẩy nhẹ anh:
“Không cần.”
“Tôi tự đi được.”
Động tác anh khựng lại chốc lát.
Sau anh mở ô, vòng tay ôm nhẹ tôi, nói nhỏ:
“Anh đỡ em.”
Nếu Thịnh Ngôn đóng phim, tôi chắc chắn anh sẽ giành ảnh đế.
Diễn quá đạt.
Bảy trời.
Tất cả mọi đều nghĩ anh yêu tôi đến tận xương tủy, xem vợ như sinh mệnh.
Ngay cả tôi cũng từng tin.
Hôm nay là thứ Bảy, người giúp đều được nghỉ.
Chỉ còn lại tôi và Chu Thịnh Ngôn, đối mặt nhau trong căn nhà trống trải.
tháo khăn quàng cổ, tùy tiện vứt
Tay ăn của anh khá tốt, chỉ với một quả trứng và ít mì cũng có thể nấu
Khi ở bên anh, tôi chưa từng phải nấu ăn.
Chưa từng làm việc
Mỗi giúp việc nghỉ, mọi việc trong nhà đều do anh lo liệu.
Ăn tối Thịnh Ngôn tạp dề, rửa dọn dẹp.
đến.
Anh từ phía sau tôi, thì thầm bên tai:
“Nửa năm mình con được không?”
Tôi nhạt
“Chu Thịnh ngủ đi.”
đây, anh luôn tôn trọng sự nghiệp của tôi, nên suốt bảy năm kết hôn chúng tôi không có con.
Anh tôn trọng tôi, gia đình nhà họ Chu cũng tôn tôi.
chi sau lưng tôi còn có họ Thẩm.
09
Cơ thể tôi ngày càng hồi phục tốt luận ngoài kia lại ngày càng gay gắt.
Sau khi Chu Thịnh Ngôn rời khỏi nhà đến công trên sofa theo dõi tin tức.
Hướng luận... bắt đầu bất lợi với tôi.
Một trang tin lá cải tung ra thông tin chấn động:
[Sốc! còn nhớ viên đã vợ của Tổng giám Tập đoàn ba tháng trước?]
[Hóa ra cô gái ấy từng thầm Chu Thịnh Ngôn, là đàn của anh ấy thời đại học.]
Tôi bên Chu Thịnh Ngôn suốt bảy năm.
Còn Tô Giai Tuế… yêu anh mười
Bắt đầu có người tỏ ra thương cảm cho Giai Tuế.
Cô trở thành “người yếu thế” trong câu chuyện tai nạn.
Cư dân mạng bình luận:
[Có khi nào... Thẩm Vân Thư, dựa vào gia thế, chen vào giữa chuyện tình yêu của Tô Giai Tuế và Thịnh Ngôn
Cư dân mạng B:
sự thấy thương Tô Giai chút, thầm yêu mười nghe nói còn bị bệnh tâm thần nữa, chuyện đâm người cũng chỉ là tai Không hiểu sao Thẩm Vân Thư cứ phải bám riết không tha.]
[Tô Giai Tuế vừa đậu cao học, đến phút chót lại bị Thẩm Vân phá hỏng.]