[Nhất định phải ép người ta đường cùng sao? Vân Thư có nhà họ Thẩm và Chu Thịnh Ngôn chống lưng, sống sung sướng, sao được nỗi khổ của chúng tôi – những người lớp dưới đáy.]
Khi đọc bình luận này, tôi chỉ thấy nực cười.
Luật sư mà Thịnh Ngôn cho Tô Giai Tuế đúng là có bản lĩnh thật.
Không chỉ giỏi kiện tụng, còn rất thạo việc xử lý truyền thông.
Chỉ chiêu đơn giản đã xoay chuyển hoàn toàn cục diện
Biến người gây tai nạn thành... nạn nhân.
Luật sư Lâm thấy tình dư luận lập tức gọi cho tôi:
“Cô Thẩm, cần can thiệp
“Bọn họ đang nói cái gì tự dưng biến nạn nhân kẻ có tội, vô lý!”
Tôi bảo cô ấy không cần quan tâm.
Chuyện càng ầm ĩ, Chu Thịnh Ngôn càng khó giải quyết.
10
chưa ra tay, nhưng có người đã không nhịn nổi nữa.
Giai Tuế một trạng thái mập mờ vòng bạn bè.
Cả nội và hình ảnh đều không rõ ràng.
Nhưng tôi chỉ nhìn qua là biết ngay – nhân vật trong câu chuyện đó chính Thịnh Ngôn.
Ảnh được làm là một hộp tiramisu.
[Tôi khóc rất nhiều.]
[Anh luống cuống, mua cho tôi một tiramisu, rằng: khóc, anh xử lý.’]
Tôi khựng trong giây lát.
Năm đó ở đại học, trước kỳ CET-6, sinh viên của tôi bị lấy khi kẹp trong
Tôi hoảng loạn đến bật khóc.
Lôi kéo bạn cùng phòng chạy khắp tìm.
Chu Thịnh Ngôn biết lập tức lao như bay đến địa điểm thi, chỉ mất một cái mắt đã thấy tôi.
Anh nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón vào nhau.
Giọng anh khi ấy rất trầm, rất nhưng lại khiến ta thấy yên tâm đến lạ.
Có lẽ là thấy quá anh khẽ cong môi cười:
“Đừng có anh đây.”
“Anh sẽ tìm lại được.”
Tôi gật
Bạn cùng ngồi bên bồn trấn an tôi.
Chu Ngôn vừa gọi điện cho vừa
“Anh tìm được camera rồi.”
“Sắp tìm ra người rồi, mươi phút, anh kịp về.”
Thực ra lúc đó tôi đã chuẩn bị tinh thần lại
năm phút cuối, tôi ngồi xổm đất, còn anh đứng trước mặt tôi, cúi xuống, tay lên đầu gối, khẽ vén sợi tóc trán tôi sau tai.
Trán anh tấm mồ hôi, giọng thở
phòng thi đi.”
Lúc ấy đôi mắt anh như phát sáng, theo ý cười.
như trong anh, chỉ có duy nhất một mình tôi.
Tôi tỉnh, lập tức chụp lại vòng bạn bè của Tô Tuế.
11
Sau khi bản thỏa thuận ly hôn, Thịnh Ngôn vẫn diễn người chồng “mười điểm”.
các buổi tụ người giới – từ đã đến chưa – tỏ ra ghen tị với tôi.
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Cơn ngứa năm tôi cũng tránh khỏi.
Buổi tiệc kết thúc, Chu Thịnh đợi tôi bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng khoác khoác lên vai tôi, tiện tay nắm lấy tay tôi.
Trên anh còn vắt thêm một chiếc áo khác, từ xa lại gần.
Tôi từ tốn lại.
Chu Thịnh Ngôn khựng lại một chút, cúi đầu nhìn
“Làm sao vậy?”
Tôi đưa tay che miệng, ngáp một cái:
“Không chỉ là hơi thôi.”
lúc nào cũng đáo, cần.
Trên xe đã chuẩn bị gối kê đầu.
Anh chỉnh ghế ngả ra phía sau:
một chút
nhắm mắt lại.
12
Đêm đó, tuyết lại rơi dày trên Bắc
Chu Thịnh Ngôn cho việc tài xế nghỉ bảy ngày liền.
cuộc điện thoại vang lên giữa đêm.
Sắc Chu Thịnh lập tức thay đổi.
Anh dịu giọng trấn an người kia:
“Đừng lo, anh đây.”
Khi nghe câu ấy, tôi chợt bừng tỉnh.
Nhìn anh hấp tấp thay quần vẻ mặt lo cho đến khi anh rời đi.
Tuyết vẫn rơi, chân tôi đau nhức buốt tận
Tôi nhớ lời bác sĩ dặn phải chườm nóng, liền loạng choạng đi nước – nhưng không đứng vững, trượt chân
Tôi lê người, chịu đựng cơn đau, bò về ngủ rồi gọi cho Chu Thịnh Ngôn.
Mồ hôi lạnh túa ra vì đau đớn.
Biệt thự cách bệnh viện một khá xa.
Nếu anh quay lại vẫn nhanh xe cứu thương.
Nhưng cuộc gọi đầu tiên không ai bắt máy.
Tôi lập tức gọi cấp cứu.
Và rất tình cờ – tại bệnh tôi nhìn thấy Chu Ngôn.
Tôi ngồi trên xe luật sư đẩy tôi đi.
tôi lướt qua nhau.
Chu sải bước vội vã, sắc mặt đầy căng thẳng.
Anh nhận ra tôi.
Bác sĩ nói với anh:
“Mất máu quá nhiều.”
“May là cấp cứu kịp
“Anh là bạn trai bệnh nhân à?”
Chu Ngôn day day trán, không lời.
Đêm qua là lần đầu tiên… không bắt máy khi tôi gọi.
đứng ngây như phỗng.
Tôi khều nhẹ cô ấy:
“Luật sư Lâm, phiền cô giúp tôi chứng cứ.”
Cô ấy nhanh chóng chụp được tấm ảnh Chu Thịnh Ngôn đứng trong phòng bệnh của Tô Giai Tuế.
Ảnh rất nét.
sư Lâm giận đến run người: