Anh ta thừa hiểu bản chất của Lâm Thanh Thanh — ham tiền, thích chơi bời, không phải kiểu nữ anh ta có thể soát.
Nếu không năm xưa họ đã chẳng hợp tan cuối cùng cô ta lại chạy một thiếu gia giàu mà đá anh ta không tiếc.
Lần này cô ta dĩ chẳng phải vì bị chồng bỏ, mà là muốn trèo cao, bị cả người ta cho đường cùng nên mới lại tìm anh ta.
Cô ta tỏ ra thân thiết lớn là vì thấy mấy cái ảnh anh ta đăng trên mạng xã hội — nhà cưới trả hết tiền mặt, được thăng chức làm giám đốc chi nhánh — định biến anh ta thành thay
Giang Vũ Triệt vì sĩ diện nên mới tỏ ra mạnh miệng, là có thể cho Lâm Thanh hối hận vì từng rơi mình.
Anh không muốn thừa nhận mình còn cảm với Thanh Thanh.
vì anh biết rõ — Lê Hy Tảo đến mức giống như tia sáng rực rỡ xé toạc màn đêm ám.
Tốt đến mức anh ta phải dè che giấu sự thấp hèn của thân, đến nỗi cả bức ảnh đăng cho “lấy le” không dám công khai với Tảo.
ta nghĩ, chuyện ra tối qua, nếu anh ta không nói, sẽ không ai biết.
Mọi thứ có gì thay đổi.
Nhưng sự đã cho anh ta một cái tát thật đau.
Chỉ trong vài ngày, hạnh phúc vốn tầm tay đã bị anh tự tay phá hủy.
Anh ta thất trở về nhà.
cửa ra — không có thay đổi.
Trong lòng khẽ vui mừng.
“Bảo bối… Hy Tảo…”
Không ai đáp lại.
Ảnh chung, đôi, những vật dụng cặp vẫn còn đó — nhưng mọi thuộc về Lê Hy Tảo biến mất.
Trước kia họ nhau tốt đẹp biết chưa từng có một
Anh ta còn là mối tình đầu cô.
ta không tin cô lại tuyệt tình đến thế.
Nghĩ vậy, ta lập tức chạy đến nhà cưới tìm Thanh:
dọn đi ngay! Từ giờ chúng ta cắt liên
Nhưng Lâm Thanh Thanh eo, quấn lấy anh ta:
“Sao vậy? Đêm qua chưa đủ vui sao?”
“Anh A Triệt của từ bao giờ cũng học cái trò xong là vứt’ vậy?”
Anh ta vừa nhìn thấy cảnh xuân ngay mắt, lại vừa phong tình và mê hoặc mà Lê Hy Tảo không hề có Lâm Thanh Thanh lôi cuốn.
Và rồi… tiếp tục sa ngã.
đến khi cha của Giang Vũ Triệt dẫn môi giới nhà đất tát cho anh ta một cái tỉnh người.
08
đã việc ở văn phòng luật.
Vừa ở nhà dưỡng thương, vừa chuẩn bị thi tuyển công chức thẩm phán.
Trong khoảng thời gian đó, mẹ của Giang Vũ Triệt liên tục thay phiên nhau đến đưa loại thức ăn, canh bổ.
Họ không nói lời nào, chỉ trước cửa đi.
Nhiều lần tôi ra mở cửa thì đã còn ai.
Còn Giang Vũ Triệt mỗi tối sau khi tan làm đều mang hoa hoặc quà đến gõ cửa.
còn bài mướt trên các nền mạng xã hội.
Bạn chung của chúng tôi liên tục nhắn tin:
nhau lâu vậy, ngày cưới cũng định cậu sự nỡ buông à?”
“Chuyện leo núi lần đó lỗi của Triệt, nhưng cậu ấy cũng đang rất thành tâm nhận rồi, cậu ấy một đi.”
trả lời thẳng
chứng ngoại rõ rành rành không thể tha thứ; một lần phản bội, trăm lần không dùng.”
Cuối cùng cũng được thân.
Vài ngày sau, Giang Vũ Triệt bất uống say khướt, nửa đêm chạy tới dưới nhà la hét:
“Bảo bối! Anh đã cắt đứt toàn với cô ấy rồi, tha thứ cho anh không?”
“Em thấy căn hộ bẩn thì chúng ta mua cái mới…”
“Hoặc chúng ta xem mới quen nhau, cho anh cơ hội theo đuổi lại em, được không?”
Tôi lập tức gọi cảnh để họ đưa anh ta đi.
Nhưng ngay hôm sau, anh ta lại chiêu — quà cho ba mẹ tôi, hối lộ Hạ Lạc cô nói đỡ giúp.
Mấy ngày liền như vậy, ba mẹ tôi và Hạ Lạc đều chẳng buồn mắng nữa, thấy phiền.
Tôi phát chán, bèn rủ Hạ Lạc đẩy xe đưa tôi ra ngoài đi dạo.
Không ngờ lại gặp Lâm Thanh Thanh một quán cà
Cô ta hôn tạm biệt một người đàn ông trung niên bụng phệ, rồi bước phía tôi:
“Trùng hợp thật. Không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?”
Chưa dứt lời đã ngồi luôn đối tôi.
Hạ Lạc là doanh, lại tình cờ biết rõ chân tướng chủ bao Thanh Thanh, nên đã sớm nắm được nội tình.
Thấy cô ta đến, vỗ
“Hy Tảo, ta Đừng để con hồ tinh này làm bẩn mắt.”
đặt tay lên tay Hạ Lạc, lại:
“Chân tôi không tiện, lười di chuyển, cứ ngồi đi.”
Lâm Thanh Thanh cười
“Đúng Đừng nói nghe ai cũng tình nguyện thôi mà. Tôi cũng là tự do yêu
cũng phải nói lại, luật sư Lê đúng là — vét sạch được nửa tài sản A Triệt, hơn cả tôi.”
“Tôi cũng đã ‘trả lại’ cho cô đấy, chẳng tư cách để tôi lấy đâu.”
Hạ Lạc ngồi bên hậm hực chơi game, buồn để ý.
cũng bật cười:
“Xin tôi không có sở thích thu gom rác thải.”
“Với lại, xin — những gì tôi lấy từ tay Giang Vũ Triệt đều là tài sản vốn thuộc tôi. Tiền của anh còn
Lâm Thanh Thanh đứng dậy:
“Nhìn cô cũng không giống người nói dối… Đúng là, đàn ông chẳng có thằng nào ra hồn.”
“À đúng rồi, tôi nói cho cô biết — cái ngày cô chia tay với anh ta, anh ta vẫn không kìm mà động vào tôi
“Không cần cảm ơn tôi vì giúp cô tránh khỏi một cuộc nhân bi đâu.”
xong, cô ta bước đi trên đôi giày cao gót.
Hạ Lạc đến mắt tóe lửa, hỏi sao tôi không cho cô ta cái cho hả giận.
Tôi chỉ lắc bật cười.
đi nghĩ lại, lời của Lâm Thanh Thanh cũng không sai.
Nếu không có cô ta xuất chắc giờ này tôi cùng Giang Vũ Triệt đi đăng ký kết hôn
Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
Chắc EQ của tôi sự còn kém — không sao không nhìn ra bản chất tồi tệ Giang Vũ cơ chứ?
Tôi lắc dứt khoát gạt Giang Vũ Triệt ra đầu.
Và cũng nhận ra, từ giờ trở đi, nhắc đến anh ta cũng chẳng gợn lên trong tôi chút cảm xúc nào.
09
hôm trước ngày cưới dự định.