Nghe sắc mặt Châu trắng bệch, giọng nói run: không ngờ chuyện lại trọng thế... Cô ấy giờ đang ở đâu?”
Rõ ràng anh ta chỉ định đến cứu Tiểu Nghi trước, không ngờ lại gây ra hậu quả lớn đến
Phục vụ chỉ nghe được nửa câu cuối, bèn thở dài:
“Nghe nói các đối tác không cứu vãn được, Thẩm mất trắng năm mươi tỷ, kế hoạch chuyển hướng thất đặt vào ai muốn chết cho xong. lén để ý thấy, sau khi tiễn khách đại tiểu thư nhà họ Thẩm lái xe lên cầu vượt. Nhìn như định tự tử… Ơ, anh chạy đi đâu
10
Kỳ Châu tìm thấy lúc đó tôi đang ngồi bên lan can vượt, toàn ướt đẫm, vô cùng thảm hại. Do trời lớn, nơi đây chí không có một chiếc xe nào đi qua.
gầm rú chiếc xe thể thao anh ta lái đến vang lên chói tai giữa màn
Anh ta run rẩy bước tới, viền mắt đỏ hoe, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta tôi thê thảm đến vậy. Giọng anh cũng run rẩy:
“Vũ Vi…”
Tôi nghe thấy giọng ta, chậm ngẩng đầu lên. Trong mắt tôi là một khoảng trống rỗng lạnh lẽo, như người mặt chỉ người xa
Có anh ta nghĩ tôi sẽ tát anh như mọi từ nhỏ đến lớn, mỗi anh sai tôi đều đánh cho tỉnh.
Nhưng lần này tôi làm thế.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, qua màn giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Giờ thì anh hài lòng rồi chứ?”
“Thấy tôi thế này, anh thấy mãn nguyện chưa?”
“Không… không phải – ta gần như lập tức lắc đầu, thà bị tôi còn hơn phải chịu mắt
Không hận, không buồn – tôi như đang nhìn một người lạ, hay một vật thể không có sự sống.
Bất chợt, anh ta thấy hãi.
Thẩm Nghi luôn nói tôi yêu anh ta, yêu đến mức ghen tuông điên, nên anh ta nghĩ tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi
giờ đây, ta nhận ra sự thật không như
thật sự có thể bỏ ta.
Hoặc có nếu không vì một vài lý do, anh ta hoàn toàn không tôi nhẫn đến tận bây giờ.
khiến anh ta sợ hãi tột độ. Anh ta chỉ dám nhẹ nhàng tiến lại gần tôi, giọng khẩn thiết:
“Vũ Vi, cầu xin em đừng nhìn anh bằng mắt đó… Chúng ta sau này còn thể được rất, rất nhiều tiền
“CÚT!”
Tôi không kìm được lao tới túm lấy cổ áo anh ta, mắt đỏ hoe, gào lên chất vấn:
“Kỳ Anh làm không được thì tại sao lại Hợp đồng hôn năm xưa là tay anh ký, anh làm không ký gì? Anh tưởng anh ai? Không có anh thì còn có cả đống Kỳ Kỳ Lý khác! còn mặt mũi đến tương lai tôi sao? Giờ tôi chỉ muốn đẩy anh xuống gầm trét bê tông lên người anh!”
Anh ta bị tôi đẩy ngã ra đất, nghe những lời nói, ngỡ ngàng không thể tin nổi: “Em đang nói trong lúc tức giận không? Cái gì Kỳ Vương, Kỳ Lý? Thẩm Vi, rõ ràng luôn yêu là anh mà!”
– Tôi cười giận dữ, máu dồn lên đầu: “Giờ năm tỷ bốc hơi rồi, mà anh còn có mặt mũi nhắc gọi là tình yêu chết tiệt đó? thật hối hối hận vì ba năm trước đã sầm cánh cửa đó lại! chính là báo ứng tôi!”
“Không phải mà!” – Kỳ Châu hoảng tôi, anh ta sợ sẽ nói tiếp. Trong trí nhớ anh, tôi đánh đến sống nửa chết, rồi mọi chuyện coi như xong.
Nhưng lần này tôi không tay.
Tôi nói mình hận rồi.
ràng trước đó, anh ta chỉ mong thoát khỏi tôi. Anh ta thích kiểu con ngây thơ như Thẩm Nghi, còn tôi toàn gai nhọn. Nhưng khi nhìn thấy tôi co ro trên vượt, anh ta thật sự hoảng loạn.
ta không hiểu cảm xúc đó là gì – có thể là tội lỗi, có thể lo lắng – dù sao cũng là bao năm quen biết. Nhưng đến lúc này, anh ta chợt nhận ra: đó là sợ đi.
Mười mấy năm bên nhau, ba năm ngày nào cũng kề cận, ta chấp nhận việc mất tôi.
12
chắc chắn là em đang tức giận mới như vậy đúng không? Em hề hận Lần này là lỗi của anh, là vì… vì Tiểu… Thẩm đòi sát, không thể nhìn cô ấy chết xin thật sự xin lỗi, là lỗi của anh. mình có thể lại sau này chúng ta được rất, rất tiền…”
ánh mắt tôi càng lạnh lẽo, một nghĩ lướt qua đầu anh ta, khiến thân anh ta lên:
“Chẳng lẽ… thật sự chưa từng yêu anh?”
Tôi cười lạnh:
“Anh nghĩ sao?”
những chuyện trước kia thì sao? Em đuổi Nghi đi vì anh, ba nay luôn giữ anh bên mình, em…”
“Kỳ Châu.” – Hơi thở tôi ổn thay đó là sự lạnh lùng đến mệt mỏi.
Tôi không còn đủ kiên nhẫn chờ anh thành nữa. lạnh lùng tuyên bố:
“Anh phải tôi nói từ đầu: hôn này là vì hợp tác đôi bên cùng có lợi. Và cũng vì năm đó, ba mẹ anh gần như xuống cầu xin tôi cứu lấy con trai họ. Khi đó tôi bị cả ngoài tấn công, bác trai và bác gái giúp tôi đứng dậy. Tôi ghi điều nhưng tôi cũng có lợi ích, nên mới đồng ý.”
Anh kháng cự, run giọng:
“Đừng nói Anh xin em, Vi, đừng nói nữa…”
Tôi nhìn không chớp mắt:
“Là nghe Thẩm Nghi nói tôi yêu anh điên, tin luôn lời đó. nghĩ, lẽ chỉ vì được bảo quá kỹ nên ngây như thế. Nhưng tôi không ngờ anh lại nhập vai sâu vậy. năm tôi đã dạy anh cách người thừa kế, chính là canh bạc lớn nhất của tôi. Nếu anh không Nghi, tôi xem như anh đã vượt qua, chúng ta là đối tác rất tốt.”
“Đừng nói nữa… đừng nói nữa… Vũ đừng nói tiếp nữa mà…”
Tôi cười
“Nhưng tôi không ngờ anh lại ngu ngốc đến qua, đến cả Thẩm Nghi cũng học được cách mượn sức người khác, cũng đang trưởng thành, chỉ riêng anh là đứng im tại chỗ, ngày ngày lải nhải cái yêu vớ vẩn. Giờ tôi thua rồi. Năm mươi tỷ, đủ để trả lại cái ơn nghĩa với nhà họ Kỳ.”
13
Khi tôi mới bước vào công thật sự gian nan – thậm chí có thể là bế tắc toàn. Thẩm Hoài Thành tiểu tam của ông ta làm đủ mọi cách để chèn ép tôi, ép phải quỳ gối ra cổ phần của mẹ tôi.
Nhưng tôi phải làm vậy?
Tôi lộn tầng thấp nhất, như một con sói rình mồi nằm im chờ
Chính cha mẹ của Kỳ Châu – người bạn nhất của mẹ tôi trong bao qua – đã trở thành tấm khiên mạnh mẽ tôi yếu ớt nhất, bảo tôi, cho đến khi tôi đủ sức nanh vuốt, đá bay Thẩm Hoài Thành và tiểu tam khỏi công ty.
Làm ăn không thể quên ân nghĩa, ghi nhớ điều đó. nên khi họ xin tôi cứu lấy con trai họ, tôi đã gật đầu.
đời này, nợ tiền dễ – nhưng nợ tình thì khó vô
May mà Châu cũng có chút thiên phú, ba năm qua học rất – nhiên, tôi không dùng cả pháp vật nếu cần. Là kế, anh ta cũng tạm chuẩn. Chỉ vượt qua bài tra cuối cùng.
rồi, anh ta tặng tôi một đập choáng
“Tôi cảm ơn anh, Châu. không nhờ trò ngu xuẩn anh, tôi đã chẳng thể dễ dàng dùng mươi tỷ để cắt đứt món nợ tình này. hôm nay, tôi chú và chắc cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục yêu cầu tôi điều gì nữa.”
Tôi mỉm
Chiếc xe hơi màu bạc dừng lại trước mặt tôi, thư ký bước xuống, giương ô che trên đầu tôi.
thậm chí thảnh thơi một điếu thuốc, mưa ướt nửa người khiến lửa giận vì bị phản bội trong tôi dịu không ít.