Đổng Minh Tuấn nhìn tôi sửng sốt:
“Thẩm Vũ Vi, cô điên à?”
23
Nhưng rất nhanh, giọng hắn nghẹn lại.
Vì cuối cùng hắn cũng nhìn rõ ánh mắt của tôi – và cả lúc tôi đến, tát thẳng vào mặt hắn cái!
“Á!”
Thẩm Nghi bị dọa đến hét lên.
Kỳ Châu định bước lên tôi, tôi lạnh lùng liếc sang:
“Cút!”
Anh ta khựng lại.
Anh ta có linh cảm, nếu còn bước bước, chúng tôi sẽ thật chấm dứt.
Vũ Vi, cô đừng có được đòi
Đổng Minh Tuấn ôm má trái đã sưng đỏ, giận đứng dậy.
Hắn nhúc nhích, mấy tên phía sau đứng dậy khí thế như “trừ hại cho dân”.
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay mà cô không ra Thẩm với dì Hà ở đâu, thì đừng hòng rời khỏi đây!”
“Sao? Muốn động tay động chân?” Tôi khinh thường hỏi lại.
“Động tay thì sao? Cô nghĩ không đánh phụ nữ chắc?”
Tuấn!” – Kỳ quát lớn.
Đáng tiếc là lúc này Đổng Tuấn căn bản không nghe Kỳ Châu, chỉ vào mặt tôi chửi
"Thẩm Vũ Vi, cô mình giỏi lắm à? Nếu không phải cô chiếm chỗ của Nghi, Thẩm thị có lượt sao? Hôm nay tôi đánh thì đã sao? Cô là phụ nữ, tôi muốn đánh
Đúng là nóng nảy quá mức.
Hắn càng càng hăng, tay giơ định tát Kỳ Châu hét lên lao phía tôi, còn tôi thì chỉ cười – tránh, không né.
Rồi tôi nhìn bị cú đá bay ra xa.
24
Vệ sĩ của tôi xông vào phòng rượu, nhanh như chớp khống chế Đổng Minh Tuấn, số còn lại lập tức vây đám người còn lại. Những kẻ đang định xông lên bị đến tỉnh rượu, sợ hãi tôi.
"Thẩm
vệ sĩ kéo Đổng Minh Tuấn đến trước tôi, trông như con bị lôi đến.
"Thẩm Vũ Vi!"
Đổng Tuấn nhục nhã đến tột độ, ánh mắt như muốn giết tôi.
Tôi đứng lại thêm một cái nữa vào mặt hắn, túm lấy cổ áo:
trai anh thấy tôi cũng phải lễ phép, anh tính là thá gì mà dám nói kiểu với tôi? Ai mới là không biết điều ở đây hả?"
Khuôn mặt hắn đỏ bừng.
"Đúng là thiếu gia họ Đổng danh tiếng lẫy lừng, nhưng chỉ là lời khen của người ngoài thôi. thật tưởng mình tài giỏi lắm chắc? Còn không nhìn lại xem, tài sản đã bị anh anh thâu tóm sạch sành sanh, anh còn gì? Trong mắt tôi, chẳng khác gì rác rưởi."
"Cô nói gì? Bố tôi cưng chiều tôi, bắt anh tôi làm việc cho tôi,
Đổng Tuấn gào lên.
thì để xem anh tù rồi có ra được không."
"Thẩm Vũ Vi, cô làm gì?"
Đổng Minh ngẩng đầu, trong giọng đã mang theo sợ hãi.
chưa kịp đáp, Thẩm đã đến mức hét lên với đám người vừa xông vào:
người vậy? Chỗ này đã được bao trọn rồi! Các người vào là phạm đó!"
Vệ chí không thèm nhìn cô ta:
"Thưa cô, Thẩm Tổng là chủ của hầm rượu tư nhân này. Chúng tôi vào hoàn pháp."
"Cái gì?" – Thẩm Nghi che
ta hốt nhìn sang Kỳ Châu theo bản
Kỳ Châu!"
25
Kỳ Châu vẫn chưa hoàn hồn:
"Ai bảo hắn tay với Vũ Vi? Đáng đời!"
"Nhưng anh làm thế là vì muốn bênh vực anh mà! Anh Kỳ Châu, anh là anh thiết của anh đấy! Nếu Thẩm Vũ Vi đối xử với anh tử tế hơn, thì anh ấy cần vì anh mà ra mặt? Tình bạn năm qua chẳng không đáng bằng một cầu xin Thẩm Vũ Vi
Kỳ Châu im lặng.
Đổng Minh cũng lên tiếng:
ca, làm vậy là vì anh! Mấy năm nay em đối với anh thế nào, còn không rõ
"Tôi..." – Kỳ lòng, nhìn tôi – "Vũ Vi, em có anh mà..."
"Có – Tôi nói.
Anh ta mừng rỡ:
sao? Em còn anh Hôm nay lỗi của anh, đừng nữa, chúng ta hãy..."
Tôi nghiêng đầu nói với vệ sĩ:
"Báo công an đi. Có người tổ chức đánh bạc, tụ tập gây rối."
"Rõ!"
Châu: "..."
Cả căn phòng chết lặng.
26
Cảnh sát rất nhanh. Với đầy đủ bằng camera, xúc xắc, bài người của Kỳ Châu đều bị đưa tạm để điều
Lúc tôi rời hầm Kỳ Châu đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng tôi mà không thể hiểu nổi – tại sao tôi thành như vậy?
Thẩm Nghi đứng phía sau anh ta, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Anh Kỳ Châu, em nói rồi mà, cô ta từng nghĩ Anh có địa vị như vậy, nếu để lộ chuyện từng bị công triệu tập, lớn đến mức nào?"
"Vũ Vi… phải người như vậy…" – Kỳ nghẹn ngào đáp.
Thẩm Nghi không trả lời.
27
hôm khi Kỳ Châu được bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát, đầu tiên anh ta thấy là tin tức đứng đầu hot search:
【Người thừa kế nhà họ Kỳ điều tra vì tổ chức đánh bạc và gây rối】
Cả người ta lạnh toát – lạnh đến tim gan.
Thẩm Nghi vẫn dịu dàng như mọi khi, khẽ nói:
“Anh Kỳ Châu, với người chị chỉ khi nào chị ấy hoàn toàn trắng tay, chị ấy bám vào anh, thuộc về anh…”
Cuối cùng anh ta cũng mở miệng:
“Anh hiểu rồi.”
28
“Thẩm Tổng, làm vậy hơi quá không ạ…”
Thư ký run rẩy nhìn hot giọng có phần loạn.
Tôi thong thả nhấp trà, điềm nhiên:
phải tôi làm.”
Anh ta đầu lia lịa:
“Đúng đúng! phải cô làm, là paparazzi được, hoàn không liên quan gì đến cô! Cô là người bị hại!”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta.