Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Tôi ông: đó bố, mẹ đối xử với bố như mà, lần anh Quân làm tiệc lên cấp, bố còn không mừng nổi 10.000 nữa. Trong khi lúc đầy tháng em dì đã hào phóng thế cơ mà!”
Mặt mẹ tôi thoáng có chút ngượng ngùng.
Tôi giả vờ tức giận nói: “Cuộc hôn nhân nhất định phải ly hôn, bố quá đáng rồi.”
tôi cười gượng “Thật ra… bố con cũng không đến không thể thứ như con nói
Bố tôi ấm ức lẩm bẩm: “Tiệc đầy tháng của em trai con, bên nhà dì con mừng 2000 thôi, mà cũng là mượn từ mẹ con, không biết sau này có
là cho trai gái nhiều một chút thì sao?”
Nhắc đến chuyện bên ngoại, mẹ tôi tức sắc mặt, ném đống quần đang xuống, định nổi giận với bố.
lúc chiếc điện thoại mẹ để sạc cạnh vang
Thấy tên “Thục Mẫn” hiện lên, tôi bước đến bật loa ngoài.
Đầu dây kia vang lên giọng dì: chị suy nghĩ xong chưa?”
Mẹ tôi nghe vậy liền nhanh tới, giật điện từ tay tôi, tắt loa ngoài.
Bà lén liếc bố một thấy bố vẫn cờ ngũ hành.
Tôi giả vờ hỏi tình: “Dì nói gì ‘suy nghĩ xong chưa’ vậy mẹ?”
tôi úng trả lời dì: “Còn chưa biết ý của Ninh thế nào, để suy nghĩ thêm…”
dây bên kia gì đó, chắc là nổi giận, tôi nhíu mày càng lúc càng
Cúp máy xong, mẹ “Lão lát nữa em phải qua nhà Thục một chuyến.”
Bố tôi ngạc nhiên: “Chẳng mới từ nhà nó mấy hôm trước
“Lần tiệc lên cấp của Quân Quân còn tụ tập lại hai hàng thân thiết, nó rủ em qua chơi.”
Bố tôi gật đầu.
Tôi nhớ ra: Kiếp trước, chính sau buổi tụ tập này, mẹ từ nhà dì về thì khoản nợ hơn một triệu tệ.
Từng tờ giấy nợ chữ đen mực trắng, đều có dấu vân tay đỏ của mẹ. Chủ có đến bảy tám người. Rõ ràng đó có chuyện tôi bố hề biết.
Lần này, tôi định không nhà lặp lại bi kịch đó nữa.
“Bố, con cũng muốn đi chúc anh họ Quân Quân. Mình đi nhé.”
Mẹ tôi dĩ nhiên rất vui khi chúng tôi chịu bà về bên ngoại
Không đợi bố từ chối, tôi nói thêm: “Mẹ còn ly vì đối xử tệ với nhà ngoại đấy, mà không thì mẹ càng mất mặt.”
Bố tôi nghe xuôi theo. Mẹ vui vẻ dẫn cả nhà đi mua máy chơi
Tôi nhìn máy chơi 3.000 đồng, nhìn em trai đang chơi món đồ chơi duy nhất trên tay — cái xốp.
Mẹ tôi luôn như vậy, bất kể hay rẻ, đều ưu tiên cho con của em trai em bà trước.
Dù là chuyện nhỏ như một bát cơm, một quả
Ba chúng tôi ngồi cùng nhau, mẹ cầm ba quả quýt, cho Miêu Miêu hai quả, còn lại một quả chia đôi cho tôi và em trai.
Hồi tôi đã thắc mắc: “Không phải quýt chia mỗi đứa một quả sao? Miêu Miêu lại được hai quả?”
Mẹ tôi không hiểu chuyện: “Con với em có thể giống nó à? Con là con của mẹ, cùng mẹ một lòng, nhường nó một chút đi.”
Bà thiệt thòi cho chính mình, thiệt thòi cho con mình, nhưng lại đối xử với ngoài quá
Bà luôn như vậy: hào phóng với người khác, nhưng hà khắc với người thân.
Em trai tôi ngồi bên tay cái bánh xốp “rột rột”, cười khúc khích vô lo, còn chưa cuộc sống sắp thay đổi hoàn toàn.
Tôi xe điều khiển từ trên kệ: “Mẹ, cái xe này em trai cũng chơi được, lại rẻ máy game đồng, mẹ mua luôn cho em
Bố cầm xe bỏ vào giỏ, cười nói: “Mua hết đi.”
Mặt mẹ tôi thoáng đổi, bà cất chiếc xe điều khiển rồi thử dò tôi:
“Nhiên Nhiên này, hay là con đừng học ba đó nữa nhé, phí đắt quá, nhà mình không có tiền lo nổi.”
Bố tôi lập tức “Sao lại không đủ?”
Mẹ tôi ấp úng: “Về sau còn nhiều cần dùng tiền, mình kiệm chút đi.”
nhìn quà bà đang cho Miêu mà cười khẩy.
“Tiết kiệm để mua máy chơi cho con trai gái mẹ à?”
nói thế hả!”
Mẹ tôi tay định đánh tôi nhưng bị bố tôi chặn lại. Ông nói: “Anh vất vả hơn chút cũng được, nhưng Nhiên Nhiên định phải đi học
Mẹ tôi mấp máy không nói thêm.
tôi cay. kiếp trước, sau khi mẹ gánh nợ kia, tôi đã phải bỏ học, bày quầy bán hàng, sớm tối muộn vác gạo, tranh rau.
Không ít lần, tôi thấy bố mặt lau nước mắt, tự trách vì đã phụ tôi.
Kiếp trước, vì chủ đến tận bệnh viện quấy rối, bố mất việc, từ một sĩ, cuối cùng chỉ có thể ra chợ bán hàng rong.
Nếu không phải đường cùng, ông đâu thể đồng ý cho tôi học.
7
Dì mở cửa. Thấy tôi và đến, tay dì đang đặt tay nắm cửa khựng lại một ngờ tôi đi chung.
Dì gượng “Ôi, anh rể Nhiên Nhiên đến à~”
Mẹ tôi cười đáp: “Đúng mua máy chơi game cho Miêu Miêu, còn mua mô hình tặng Quân Quân mừng nó đỗ học.”
Dì trong nhà, cười gượng thêm lần nữa.
Tôi liếc thấy chiếc túi treo ở cửa, cười nói: đây là túi mua à?”
Dì nghe nhắc đến túi liền cười rạng rỡ, trong mắt lộ chút kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi, đẹp đúng
Tôi nói: “Đẹp thật.”
Đẹp thì đúng rồi, túi LV mà.
Dì nhận lấy máy chơi game: “Vào ngồi đi.”
Tôi vừa vào, trong phòng khách có hơn chục người: bảy người họ hàng quen và bảy tám gương mặt lạ.
Trong số gương mặt lạ ấy, tôi nhìn thấy một người tim tôi thắt thể năng run rẩy vì sợ — Hứa Vạn, kẻ đã chém tôi.
ép mình bình tĩnh, thầm: Bây hắn không biết sẽ không nhắm mình, càng không làm hại mình.
Điều tôi phải làm là khiến nhà mình dứt khoát cắt đứt với món nợ
Dì đúng là thủ cao tay. Kiếp trước chắc chắn chính sự chứng kiến của đám họ này, dẫn đồ ký từng tờ giấy nợ, điểm từng vân tay, biến khoản tiền dì vay thành nợ của cả nhà tôi.
8
Chúng tôi chưa kịp ngồi ấm chỗ một bà lớn ngồi trên sofa đột nhiên gào thảm thiết:
“Chồng tôi vẫn còn đang nằm viện, bảy vạn này là tiền cứu mạng, các người trả cho tôi trước
ngẩn người, rõ ràng bị tình huống này rối trí. Dì khó liếc nhìn mẹ tôi, mẹ tôi lập tức hiểu chuyện.
bước đến đỡ bà lớn dậy: “Bảy vạn đúng không?”
Bà lớn ngơ nhìn mẹ tôi. Mẹ lấy điện ra, mở tài khoản.
“Chị quét WeChat tôi đi, gửi số tài ngân hàng, tôi chuyển ngay!”
Bảy vạn, nói chuyển là chuyển ngay. bố tôi ít để tâm chuyện nhà cửa cũng không khỏi nghi
Ông à, bảy vạn này là sao đây?”
Mẹ nhìn bố, đang định nghĩ cách giải thích.
Dì chen vào, giải thích:
“Chị em nhà chị Trương 70.000 chồng ấy bị suy thận nằm đang đợi này để lọc máu cứu mạng.”