Lời này vừa thốt ra, không chỉ tôi mà ngay cả chị Trương cũng ra khó
Chị Trương nhìn dì rồi lại mẹ đang cầm điện thoại chuẩn bị chuyển tiền, câu này đâu phải chị vay” đến miệng lại nuốt xuống.
Bố tôi hỏi: “Thục Lan, chuyện này là sao
Mẹ nghĩ một rồi nói: “Chỉ là đầu thua lỗ, vay chị Trương giờ chồng chị cần tiền cứu mạng, tạm trả trước để giúp họ qua cơn nguy kịch.”
Bố tôi nghe vậy, dù trong lòng không vui, nhưng nợ thì phải trả, hiển đành im
Dì tôi đứng bên, bố ngồi xuống rõ ràng phào nhẹ nhõm.
Dì quay sang mọi nói: “Em đã nói rồi mà, em nhất định sẽ trả tiền, không có đề đâu.
“Hôm nay là ngày mừng Quân Quân, những chuyện sau nhé?”
người thấy mẹ tôi hào như vậy, tưởng bà người giàu cũng không nói thêm gì nữa.
Chị Trương đang quét mã mẹ tôi, tôi bèn tắt TV, cầm micro đứng
“Chào mọi người, cháu tên là Ninh con gái Diêu Lan. Cháu muốn hỏi, ở đây có ai khác cháu còn tiền không?
“Bố cháu sắp ly nhân tiện dứt điểm luôn khoản nợ vợ chồng đi ạ.”
9
“Ly hôn?” lập tức trừng to mắt. Dì là nhất, mẹ tôi vốn là bà nội trợ, không thu nhập, cả nhà dựa vào tôi nuôi. hôn, bà bản không thể gánh một nợ.
Dì lập tức lên, mặt mũi méo mó chỉ trích tôi: “Ninh Nhiên, con nhăng cuội đó? Hôn nhân phải nói bỏ là bỏ!
“Con là mà không nghĩ bố mẹ, thật hiểu chuyện gì hết!”
Tôi chớp mắt vô tội: “Thật mà, dì không thì hỏi mẹ xem, hôm nay vốn dĩ bố đi cục dân ly hôn, là dì gọi mới khiến con qua đây trễ đó.”
Tôi tăng âm micro, nói lớn: “Đã không lên tiếng, vậy mẹ con ra này, những khoản nợ phát sinh sau đó chúng con nhận nhé!”
Không ai ra cả, sao số tiền này phải bố mẹ tôi trực vay.
vậy, dì rõ ràng nhẹ nhõm vì hôn nhân chưa tan, nhưng lại lo lắng sợ bố mẹ tôi về nhà sẽ ly hôn thật, bèn cắn răng nói:
“Anh rể à, anh đừng giận, chị cũng chỉ nợ hơn một triệu tệ thôi, do đầu tư thất bại mà. Làm ăn mà, có lúc lỗ lúc lãi, đừng trách chị ấy. Cả nhà đồng lòng thì sớm muộn cũng trả thôi!”
Bố tôi nghe mà sững người, suýt ngất tức. Còn đám chủ nợ thì ngơ ngác nhìn nhau:
Chẳng phải tiền này là Diêu Thục Mẫn vay sao? tự nhiên lại có ra mặt chịu thay?
Dì cũng nhận ra nghi ngờ đó, bèn quay sang các chủ nợ: người tâm đi, anh rể tôi là sĩ ngoại khoa ở bệnh viện huyện, có đơn vị chính quy, thu cao, tiền nợ sẽ trả dần cho người
Lời nói mập mờ này khiến các chủ yên tâm, vừa làm bố tôi không hiểu rõ chân tướng.
Tôi bước đến bố, nghiêm túc hỏi “Hơn một triệu này, thật sự là vay sao?”
Mẹ tôi khựng lại, nhìn mặt nghiệp của dì cắn răng: mẹ nợ.”
Tôi gật đầu: “Được, mẹ gọi tên được hết chủ nợ ở đây không?
“Mẹ nhớ rõ mình nợ mỗi bao nhiêu không?”
10
Mẹ bị hỏi đến mức đờ người, toàn không trả lời nổi.
Kiếp trước, đầu mẹ cũng chỉ biết sơ sơ số nợ tổng cộng. Đến tới nhà dì ký giấy nợ mới biết cụ thể phải trả từng ai, bao nhiêu tiền.
Hiện tại, ngay cả giấy nợ mẹ còn chưa thấy, chủ nợ mẹ còn chưa biết mặt.
chỉ vào Hứa Vạn.
“Mẹ, vậy vị đại ca kia mẹ nợ bao nhiêu, nói cho con và bố nghe xem.”
mẹ tôi đảo qua chỗ khác: “Chắc mấy hay hai mươi gì đó, mẹ quên rồi, phải lại chép.”
Hứa Vạn nghe vậy lập tức nổi cáu: “Cô nói gì? Tùy tiện mà định quỵt vạn của tôi sao?”
Dì tôi bị dọa, vội vàng xin lỗi mẹ nói nhầm, lát nữa sẽ giúp mẹ tính toán kỹ lại.
Tôi cười, micro, thở dài nói với Hứa Vạn: “Chú ơi, đã vậy mẹ nợ chú nhiều thế này đi: Bố cháu ly hôn, cháu theo mẹ, cháu còn nhỏ cần bố nuôi. Mẹ cháu dù nội trợ không có thu nhưng chú cứ đợi bốn cháu nghiệp rồi, cháu sẽ cùng trả Cố gắng thì trong năm nhất định sẽ trả xong cho chú.”
đến “20 Hứa Vạn lập tức nổ tung. Hắn ném thẳng tàn thuốc đang lên đầu dì đến cả cậu tôi bình thường vốn hung hăng không dám hé răng.
Hứa Vạn giận dữ quát: “Diêu Thục Mặc kệ ai trả thay, số tiền vạn mày nợ tao, đừng hòng bớt một
Bố tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, mặt đen lại đến cực điểm, gần như tuyệt vọng với mẹ.
Chị Trương thấy mẹ tôi mãi chuyển tiền, liền quỳ xuống cầu xin mẹ và dì tôi cứu mạng chồng chị ấy.
Bố tôi nói dứt khoát: “Thục Lan, hôm nay nếu em còn chuyển tiền mà không nói rõ ràng, thì chúng ta phải chung nữa!”
Mẹ tôi lại, có do dự.
Dì tôi lập tức đổi bộ mặt, mắt rưng rưng lấy một chiếc đặt trước mặt chị nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mẹ tôi:
“Chị Trương, trong này có là tiền học phí và sinh hoạt phí để dành Quân Quân học đại học. cầm tạm chữa bệnh cho anh Trương đi. Quân Quân đại học… thôi bỏ vậy, không học nữa.”
Nghe vậy, mẹ tôi lập tức nhét lại thẻ cho dì. “Làm có chuyện đỗ học mà không
dường như quên, chỉ tiếng trước bà còn khuyên tôi bỏ đại học.
Tôi chỉ vào túi xách của dì: “Cái túi này của dì là mẫu mới nay, trị giá hơn 70.000 đấy.”
Dì tôi nhận nguy hiểm, lập tức giật micro trong tay tôi, “Im miệng!”
Nực cười, sao tôi im được.
Tôi gào khản giọng: “Cô Trương, tiền này cũng không phải mẹ cháu nợ cô Nếu cô tiền mẹ cháu nhà cháu có thể dựa vào lịch sử giao kiện lại đó!”
Trương chỉ ngẫm một chút, liền nhanh tay lấy chiếc túi LV của bảo sẽ đem đổi tiền.
Mấy chủ nợ nghe vậy cũng tức lao vào tranh túi.
Dì tôi hoảng loạn hét lên: “Túi của tôi! Túi của tôi!”
Mẹ tôi thấy lập tức chắn trước “Có gì cứ vào tôi, đừng làm khó Thục Mẫn!”
Bố tôi đứng bên cạnh chỉ thấy mẹ thật đã điên rồi: Lan! Nếu em còn coi đây là nhà, tức theo tôi về. Còn nếu cứ khăng khăng món nợ này, thì ly hôn!”
Mẹ tôi sững người hai giây, ngồi bệt xuống đất, khóc lóc trách bố tôi vô tình: đó trắng, ở bên anh là vì anh với em…”
Nhưng tôi lúc này, dù có kém tinh cũng biết đây là chuyện trọng.
12
Mẹ tôi kiên quyết về, nhưng cũng không dám ký giấy vay bố dọa hôn.
tức kéo tôi và em trai về trước. Mẹ còn đứng sau mắng chúng tôi vô ơn, sao lại đối xử với bà như vậy.
Về đến nhà, bố em trai rồi quay sang hỏi tôi: “Con thật muốn bố mẹ ly hôn
Tôi đáp: “Vâng.”
“Nhưng em trai con nhỏ.”
Nhìn ra được bố vẫn do dự vì mẹ, hỏi: “Bố, hôm đó mẹ nói nợ một triệu, chưa lãi nữa. Bố mình có vừa nuôi được ba cha con mình, vừa trả số nợ này sao?”
Bố lập tức lắc đầu.
Tôi nhớ lại những gì đã trải ở trước, nước mắt bất giác dâng lên.