Nhưng cơn đau dự đoán Tôi mở mắt ra, đứng trước mặt mình.
Ông đẩy dượng ra, ánh mắt đến mức khiến cũng run rẩy.
Bố quay lại đỡ tôi dậy, ánh dịu dàng như hoàng hôn mùa hè.
Ông hỏi: “Đau không con?”
đau.”
bố lên: “Ngốc quá, nhiều vết thương thế, chảy nhiều máu thế này, lại nói không đau được.”
18
Mắt tôi cũng nóng lên, nước mắt tuôn ra như chuỗi đứt dây. Tôi rồi: bố đã trọng sinh. Tôi không còn phải chiến đấu một mình nữa.
Mẹ bước lên dàn xếp: “Nhiên Nhiên, dượng con đánh con vì con như con ruột, thân thiết thôi. Con khuyên đi, ta cùng trả hết tiền nợ, cả nhà vui vẫn một gia đình.”
chẳng thèm nhìn mẹ lấy một lần.
Ông lạnh lùng nói: “Tôi báo cảnh sát rồi. Các xông vào nhà người khác là phạm pháp.”
Khi mẹ bị cảnh sát đuổi đi, bà vẫn hiểu nổi: Bao giờ bố trở cứng rắn, sắt đá thế
Bố bảo tôi, sau lần mẹ làm tức đến ngất đi, đã mơ giấc mơ:
Trong mơ, nợ hơn một triệu, cả nhà phải chạy trốn khắp nơi, chịu đủ khổ cực không trả xong. Cuối cùng, tôi chém chết, lúc đó mới nói thật rằng tiền là do dì Rồi bố phát điên, bỏ lại em trai mới hơn 5 bơ vơ.
Ông nói giấc mơ quá thật, ông sợ hãi. “Đó phải mơ, là thật, tất từng xảy ra.”
Bố gật đầu, quyết tuyệt đoạn tuyệt với mẹ.
Ông “Bố đã xin điều chuyển công tác rồi. Bệnh viện ý cho bố sang bệnh viện ở thành làm. Mấy ngày nữa bán xong sẽ đưa con và em trai chuyển đi.”
Để không bao giờ tìm được chúng nữa!
tôi bật chuẩn bị cho cuộc sống mới, lần đầu tiên sau hai kiếp sống, tôi cảm nhẹ nhõm, hy vọng như thế này.
Ký hợp đồng bán tôi qua nhà bà Lưu đón trai.
Bà Lưu nói: “Mẹ đã đón nó đi rồi.”
19
Tôi lập tức cảnh giác, biết ngay chuyện này không giản.
Tôi rút điện thoại, gọi
dây bên kia vang giọng dì tôi.
nói thẳng: “Muốn gặp em trai mày, thì mày đến đây một mình.”
Tôi chặt nắm đấm: “Dì đang đe dọa tôi Bắt cóc phạm pháp đấy!”
thoại truyền đến tiếng cười nhiên dì:
“Mẹ mày đang ở chỗ tao, chúng ta chỉ là người thân Mày nghĩ nếu báo cảnh sát, mẹ mày sẽ đứng về phía
Bao nhiêu năm nay, dì tôi vẫn như vậy: dựa vào sự thiên vị của mẹ tôi mà ngang biết sợ gì, liên tục đòi từ chúng tôi. Nhưng lần này, bà ta sẽ không còn hội nữa.
tôi sẽ đến một mình.”
Cúp máy xong, tôi gọi một số
“Alo?”
“Anh muốn địa chỉ của Diêu Thục Mẫn đúng không? Hiện giờ bà ta ở…”
20
Tôi nhắn tin cho bố bảo lo, một mình lên tàu đến địa dì
Nhà mới họ không bằng hộ cao cấp kiếp trước mua khi đẩy nợ sang nhà tôi, chỉ là khu tập thể nhưng sinh hoạt vẫn khá tiện.
Vừa bước vào tôi thấy sáu người chen chúc trong phòng hẹp.
Dì và dượng ngồi xem TV trên ghế sofa.
nhìn tôi lườm một cái rồi đi.
Có ba người lạ: ông già ăn mặc mộc mạc, một người chính là chủ nợ tôi từng thấy ở nhà dì, bên là một gã cao to nhìn ngờ nghệch.
Gã nhìn tôi cười khanh “Đẹp quá…”
tôi đứng bên cắt hoa quả, em thì gục trên sắp ngủ.
Tôi chịu đựng cảm giác chịu khi mấy người đó soi mói, thẳng lấy trai định đi.
Dì tôi cười gian: “Cháu gái ngoan của dì, đến rồi à.”
Bà ta liếc đám người kia, giọng đầy ẩn “Tao đã nói gái tao mà, các người lời to rồi đấy.”
Tôi khó chịu kéo ra ngoài.
Tên ngốc kia lập tức chặn trước mặt tôi: “Vợ… phải sinh con cho tao… được
Tôi lập tức nổi giận: “Mơ đi!”
Bà già kia tiến tay tôi: “Mẹ mày nợ tao tiền. Số đó vốn là sính lễ để dành cho Xuân Minh cưới vợ.”
không phải tiền mẹ tôi vay. Dù có phải nữa thì bà ta giờ cũng chẳng còn là mẹ tôi.”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi, đến giờ vẫn chưa hiểu rằng mối quan hệ giữa bà và chúng tôi đã tan vỡ không thể hàn gắn.
Bà với giọng như vì tôi tốt: “Gả cho Xuân Minh, con được hưởng phúc. Nó đơn thuần, không tính toán, sau này cửa hàng giặt nhà nó để con quản. Có gì không tốt? lúc khá rồi có thể giúp mẹ, giúp anh họ Quân Quân nữa.”
Gọi một kẻ thiểu năng “đơn thuần”, lại từ chính miệng mẹ tôi nói ra…
Tôi bật lạnh: “Đã mẹ cứ theo họ mà xuống ngục đi!”
Tôi nhìn đồng tính toán thời gian – chắc anh ta cũng tới rồi.
Tôi mở cửa, sang Minh: “Anh Minh đúng tôi, thì cũng phải dẫn tôi về ra mắt nhà anh, xem anh thế nào chứ?”
Hai ông bà già nghe vậy, tưởng tôi đã đồng ý, lập gật liên
cảnh giác chặn tôi lại: “Mày lại định giở trò gì nữa?”
còn làm được gì? Ba người trông tôi, tôi bế cả em trốn kiểu gì đây?”
Dì ngẫm nghĩ chút, lẽ thấy tôi chẳng có thoát, liền dặn bố Xuân chừng tôi kỹ hơn.
Vừa xuống một tầng, tôi đã thấy Hứa Vạn cầm dao phay thang.
22
Từ trên lầu nhanh chóng vang tiếng truy và tiếng thảm
Xuân Minh mức tè ra quần, mẹ hắn vàng kéo hắn chạy khỏi hiện trường, sợ người trên kia nổi điên sẽ làm hại đến họ.
Tôi trốn sau cửa cầu thang, thấy dượng toàn thân máu chạy ngoài.
Khi tình hình lắng xuống, tôi ôm em trai đã ngủ say trở nhà nhìn qua cửa sổ Hứa Vạn đã chết, nằm trong vũng máu.
Dì run rẩy dao, trên ngực Hứa Vạn vẫn cắm một con dao nhọn.
Mẹ tôi mặt trắng bệch, nhưng thấy dì sợ đến đờ người lập bình tĩnh lại.
Bà một bộ quần áo từ phòng ngủ cho dì thay, rồi sạch bộ đồ dính đó cầm dao lau dấu vân tay.
bình tĩnh nói với dì: “Thục Mẫn, nhớ kỹ nhé. Khi Hứa Vạn tới đòi nợ, em đang ngủ trong là Dương Húc mở cửa cho Sau đó rồi anh ta vô ý giết chết Hứa Vạn. Hiểu chưa?”
Húc tên dượng tôi. ràng mẹ định tội giết người lên đầu dượng tôi.
Dì nhìn mẹ, ánh trống rỗng.
Phải nói rằng, một khi liên quan đến em trai em gái mình, đầu óc mẹ tôi bỗng nên rất nhanh nhạy.
Chẳng lâu sau, có người báo cảnh tất cả chúng bị đưa về đồn.
23
Sau khi mẹ khai toàn bộ sự việc, cảnh sát yêu cầu lấy lời khai từ dì tôi.
Mẹ khuyến khích: “Mau nói đi.”
Dì nhìn cảnh sát, bình thản đáp: chị giết Hứa
Mẹ tôi kinh ngạc quay sang dì.
Dì không thèm để ý, quyết nói: “Hôm nay chồng tôi về nhà. Hứa Vạn tới, cầm dao phay dọa nếu tôi trả tiền chém tôi. Tôi sợ, liền cùng chị tự vệ bằng dao. Không ngờ chị trong lúc hoảng loạn cầm dao đâm hắn.”
Cảnh sát nói: “Trong quả thật có dấu vân của Diêu Thục Lan, còn gì để nói không?”
Mẹ không tin nổi tai mình, nhìn dì khó hiểu: “Tại sao? ràng chúng ta mới là nhà mà!”
Nước mắt dì trào nhưng ánh mắt hung dữ mẹ: nếu sự với em, thì chị hãy nhận Người đầy đủ, chị chối làm gì.”
Mặt mẹ trắng bệch, run rẩy “Tại sao? Chị xử tốt với như vậy, sao lại hãm hại chị?”
Lúc đó, tôi gọi cảnh sát ra ngoài, đưa tôi ghi được: video từ thoại giấu trên sofa khi ôm em trai.
video, Hứa Vạn đòi không được, vung dao Mẹ ôm lấy Hứa Vạn, dì và dượng trong lúc nguy cấp cùng cầm dao đâm Nhát chí mạng ngực là do dượng tôi đâm. Mẹ cũng bị quay cảnh phá hiện xóa dấu vết để vệ dì.
Cảnh sát xem mày: “Chắc chắn đây là ruột của cô? Không phải mẹ ruột của dì cô à?”
24
cười chua
Quay lại thẩm vấn, mẹ vẫn không tâm dì: “Sao em lại bắt chị chết một người ngoài?”
Dì tưởng mọi việc đã xong, không thèm giấu ác độc nói: “Người ngoài chính là chị! Chính chị nói muốn trả nợ thay em cơ mà! Chị gái, nhà chị sao không trả? Hả? Tất cả là do chị không giúp em, nên chủ nợ mới tìm đến bọn Nếu chị chịu nhận và kéo anh rể trả cùng, nhà em đâu ra nông nỗi này!”
Cả thế giới của mẹ sụp đổ, lẩm bẩm mãi: “Chị là người ngoài sao? Em là em gái chị, mới là một nhà mà…”
25
Cảnh sát cầm cứ tôi đưa, giữ dượng tôi.
Dượng tôi bị án tử vì tội người, dì tôi bị tuyên tù chung thân vì đồng giết người và che tội phạm. tôi bị phạt 3 năm vì tội tiêu hủy cứ và hiện trường giả.
nhà họ,đồng vào tù.
Ba tháng sau, bố tôi mua nhà ở thành phố E, chúng chuyển nhà mới. Đến kỳ nghỉ Tết Dương Lịch được 5 ngày, đã quyết đi thăm mẹ trong trại
Tôi muốn hỏi mẹ một câu: Tại sao?
Tại sao bà lại tàn nhẫn với chúng tôi như thế, nhưng lại dung túng giới cho dì?
Lần thăm nuôi đó, câu đầu tiên nói khi tôi là: “Con rõ ràng có chứng cứ, sao không đưa để mẹ và dì con trở mặt với nhau.”
Tôi đáp: “Để mẹ tự rốt cuộc mẹ đã bảo vệ thứ gì.”
Mẹ lặng người nhìn đôi mắt đã mất hết ánh sáng.
Bà nói: “Quân Quân và Miêu Miêu không còn bố mẹ nữa, sau con phải chăm sóc chúng nó nhiều hơn. Anh em họ phải đùm bọc lẫn nhau, đặc biệt là Miêu Miêu, con chị che cho
Tôi chết lặng. Đến trong tù rồi, mẹ còn giáo huấn phải “che chở cho Miêu”.
Câu “Tại sao” tôi không nói ra được.
Đối không bình thường mẹ, chúng ta tìm cách thay đổi họ, cũng chẳng cần tìm hiểu vì sao họ lại thành ra như vậy.
Điều duy nhất có thể làm là tránh xa
lấy ra một tờ chứng nhận kết hôn và tờ giấy hôn: “Đây là giấy kết hôn lần đầu và cuối của mẹ và bố. Bố bảo con đưa cho
xong, tôi quay lưng rời đi, ngoảnh lại. Lần này, cuối cùng chúng tôi đã khỏi “bà mẹ này.
Sau này, cho dù mẹ mãn hạn tù tiếp tục vì trả nợ, cũng chẳng liên gì đến tôi
Tôi mua vé tàu trở về thành E. Khu nhà mới, khí mới. Bố cầm một con cá, dắt em trai đứng đợi tôi ở cổng. Tôi xách theo chiếc – hôm nay là sinh nhật em trai tôi, nó sẽ sinh nhật trọn vẹn.
Kết thúc.