Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 4

“Bố, nếu bố không nỡ mẹ, thì bố có nỡ để con phải bỏ học, làm việc mười mấy một ngày, bẩn thỉu, cực nhọc, ngay cả băng vệ cũng không dám mua, em trai đến sinh nhật cũng không nổi cá không?”

Kiếp trước, cuộc sống đong, nhà tan cửa nát, cả đều do món chẳng hề thuộc về chúng gây ra.

Bố im lâu rồi nói: “Bố tuyệt đối sẽ con sống như thế.”

Nhưng tôi biết, bố vẫn còn vương vấn

Nghĩ tới trò của mẹ ở trước, tôi lập tức nói: “Bố, trường con cầu học phí sớm, bố rút ra đi.”

13

Tiền nhà tôi để trong thẻ, mọi người đều chỉ có bố mẹ biết mật khẩu, và liên kết với điện để tiện tra chi

đi cùng bố ra ngân hàng, phát hiện thẻ chẳng còn đồng nào. đề nghị tra tất cả các thẻ quả nhiên, mẹ đã rút sạch, cả thẻ lương của bố trống trơn.

Bố thở dài, như già đi cả chục tuổi chỉ trong một thoáng. Ông ra cuốn sổ bàn tay, hóa ra có sáu cuốn: ba cuốn ký kết hôn ba cuốn giấy ly hôn.

Tôi trợn sững sờ.

Bố ngượng ngùng giải “Mẹ cứ vài lại ly hôn lần. Có lần là lấy thưởng cuối của đưa cho cậu con cưới vợ, có lần là để vay tiền đặt cọc nhà cho con, còn lần thì mất là gì, nhưng đều trai em bà ấy.”

“Bố cũng chỉ là một tờ giấy thôi. Cứ thuận theo bà ấy. Lần lành xong còn đăng ký lại kết nữa.”

vừa vừa cảm thấy may mắn.

Bố cười khổ hỏi “Nếu bố đồng ý ly hôn với mẹ con, con làm gì?”

rút thoại, bản ghi âm đầy đủ buổi hôm nay dì.

sững lại, rồi cười: là có chủ kiến.”

14

Mẹ ở dì vài hôm, ôm đống giấy nợ về, trải từng tờ trước mặt tôi và bố, rồi nói ra kế hoạch nợ của mình.

Giống hệt trước: bán nhà, tôi bỏ học theo bà ra đường bán hàng rong.

Bà nói: “Cả nhà nhau làm, chi tiêu ít lại thì sớm cũng trả xong thôi.”

Nhưng tôi với bà đâu nhà nữa. Dì mới là nhà của

Bố tức giận, tức đuổi bà ra khỏi cửa: “Diêu Thục Chúng ta đã ly hôn rồi, nhỏ theo tôi. muốn thay em gái trả nợ thì tự trả, đừng kéo cả chúng tôi vào!”

Mẹ vừa nghe bắt đầu trách móc bố vô ơn, không biết cảm kích.

này, bố cùng cũng cứng rắn:

Ông lấy cả hàng, từng cái một đặt trước mặt mẹ: 200.000 sổ tiết kiệm đều bị cô sạch, cả tiền học Nhiên cô cũng không để lại, cô còn mẹ sao?”

“Coi như toàn tiền tiết kiệm này là của cô, từ nay nhà và con cái thuộc về tôi. Cô về mà sống với em gái các người mới là một nhà.”

Lần này, mặc mẹ giở trò thế nào, bố cũng không chuyển.

Cuối cùng, bà chấp nhận tế, ném lại câu: “Đến lúc anh hối hận đến cầu tôi quay về, tôi cũng không về đâu!”

Bố nghe mà mừng thầm: Cầu còn không được!

15

Để trả cho dì, và dì thuê một quầy bán đồ ăn nhanh trong thành phố, nhưng nói dì cũng mấy khi phụ

ấy một mình dậy sớm về khuya, mỗi ngày đến 4 tiếng, còn vì làm việc quá sức mà xỉu hai lần.

Nói thế nào nhỉ, sự khó mà đánh giá…

Tôi cứ nghĩ họ đã thôi ý định kéo bố tôi vào trả nợ cùng, ngờ nhiên có một ngày, đồng nghiệp của bố gọi điện nói bố bị hành hung bởi nhóm "yêu lý y tế".

Tôi lập tức chạy bệnh viện, mới biết hóa ra là chồng của chị đang nằm viện nhưng chịu trả còn bố nợ nhà họ, bắt bố tôi trả. Bố đồng ý, chị Trương liền gọi mẹ tôi tới.

tôi nhận đó nợ của bà.

đình chị Trương biểu ngữ “Bác sĩ vô lương tâm nợ tiền không trả” ngay trong bệnh viện, còn cả bố

Bố tôi tức đến mức phát bệnh tim, phải trên lại còn bị khoa mắng.

Tôi qua đám đông, thấy trưởng khoa áo blouse trắng đang lắc đầu: “Lão Ninh, nếu anh còn tục ảnh hưởng đến hình ảnh viện này, bệnh viện buộc phải xem khai trừ anh.”

Thì ra đây không lần các chủ tìm bệnh viện gây

Mẹ tôi nhạt khuyên nhủ: “Anh cứ xin tạm ứng trước một phần lương, đem trả nợ cho chị Trương là xong thôi mà. Cả nhà với nhau thì phải nhau chứ.”

Bố tức đến mức ngất ngay tại chỗ. Tôi kéo mẹ lập tức báo cảnh sát, bắt Trương và những kẻ đánh bố đồn.

Hóa ra, dì tôi dọn trốn nợ, các chủ nợ tìm được, kéo đến chỗ của tôi gây rối.

cứ khăng khăng nói tiền mẹ tôi vay, còn mẹ thì phối hợp với họ để bố trả nợ thay cho

Tôi lấy thoại, bật đoạn ghi âm toàn bộ hôm nhà dì.

Sắc mặt sát thay đổi vài Họ cũng không ngờ trên đời lại có kiểu vợ như mẹ tôi.

Cảnh sát nói: “Chứng cứ đầy đủ, có thể cấu tội cưỡng đoạt và khống. Trường hợp trọng có thể xử tù đến 3 năm.”

Tôi hỏi: “Cô Trương, giờ mẹ tiền không?”

Chị Trương lập tức lắc đầu: “Không nợ nữa.”

chị nhắn giúp các chủ nợ đoạn ghi âm này sát đã lưu rồi. Ai còn dám đến đòi tiền nữa, thì cứ chuẩn bị ngồi tù đi.”

Tôi lại bệnh viện, đoạn ghi âm minh sự trong của bố cho khoa nghe. ấy chỉ dài liên tục, rồi cho bố chuyển phòng đặc không cho ai làm phiền.

Bố tôi vẫn hôn mê, ở bệnh viện chăm ông mấy ngày nhưng ông vẫn chưa tỉnh.

Tôi định về nhà lấy vài đồ bố và tiện ghé xem em được Lý hàng trông

Đến cổng khu chung cư, Lý hỏi “Nhiên Nhiên, nhà con sắp bán à?”

17

“Gì

Tôi lập tức chạy về nhà, nhìn thấy cảnh tôi dẫn dượng cùng mấy người họ đang bàn: “Không có vấn gì, ngày mai có thể hợp đồng luôn.”

Tôi chạy tới, giật nát hợp đồng: “Các người làm gì vậy? Cút nhà tôi ngay!”

Mẹ thấy tôi thì sững lại.

kỹ bà, tôi mới nhận ra, chỉ một tháng, bà đã già đi rất chắc vì buôn ế ẩm, đỡ.

Bà nói: “Nhiên Nhiên, mẹ định căn nhà này trước, trả nợ cho nhà chị với nhà chú Lưu. Tiền chỉ là vật ngoài thân, sẽ có lại thôi.”

Tôi hỏi: “Nhà cũng có nhà, sao bán nhà dì trước?”

“Anh họ Quân của con sau khi tốt đại phải có mới cưới vợ.”

Tôi tức cười đến nghẹn, nói y như bà không có con trai vậy.

Tôi không muốn đôi co họ nữa, mở cửa quát: “Nếu các người còn không cút, tôi sẽ gọi ban quản lý khu chung cư đến đuổi người ra

Tôi cầm điện thoại gọi ngay.

“Mẹ còn chưa nói gì, con xen vào làm gì!”

Dượng xông tới lấy điện của tôi, tôi liều mạng giằng lại.

Hắn đẩy mạnh xuống đất, đập vào bàn trà, lập tức đau nhói.

Máu trên trán chảy xuống mắt, nhìn họ đều thành một màu đỏ.

Dượng mặt vặn như ác quỷ, tức phá hỏng kế hoạch của hắn hai lần, giơ định tát tôi.

Tôi theo phản xạ ôm đầu.

Chương trước Chương sau