Là tin nhắn của Mạc Cự Hàn.
"Đừng sợ."
"Cô không làm gì sai cả."
Lớp mặt kiên mà cố gồng gánh chợt một vết nứt.
Tôi cúi đầu, chớp mắt vài cái.
Cố gắng kìm nước mắt đang chực trào.
Phương Viện vì hành vi cố ý hãm cấp dưới mà bị ty sa
Hôm rời đi, cô ta ôm thùng giấy đựng đầy cá nhân, cố tình thẳng đến trước tôi.
Cô ta nghiến lợi: "Giang Phù, đừng vội đắc ý, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"
Bộ dạng ta trông đanh thép đến mức, trong giây lát, tôi suýt tưởng mình mới là kẻ thương hãm hại.
Tôi nhìn cô ta, cười đầu: "Tất nhiên là sẽ gặp lại."
"Nhưng không ở hiện trường phỏng vấn."
nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhấn từng chữ: "Mà là… tại tòa án."
Trong sự bàng hoàng và hoảng loạn của Phương Viện, tôi nhiên ném tờ đơn kiện vào thùng giấy của cô ta.
Là nạn nhân vu khống, tôi đã ủy luật khởi kiện.
Dù pháp luật phán quyết cô ta bồi thường hay trách nhiệm hình sự, thì những ngày tháng tiếp theo của ta cũng chẳng dễ chịu.
Chuyện này có thể giải thuận lợi, lớn nhờ sự giúp đỡ của Mạc Cự Hàn.
Cuối tuần, tôi anh ta ăn để ơn.
khi lái xe đến biệt thự bên hồ, tôi bấm rất lâu mà không ai trả lời.
Tưởng rằng anh ta không có nhà, đột nhiên cửa mở ra.
Mạc Cự Hàn ngủ, đứng ngay sắc mặt trắng trông mỏi vô cùng.
Thấy tôi, anh như nhớ ra điều gì, lúng túng giơ tay vỗ vỗ trán, khàn lỗi... tối qua tôi sốt, đầu óc hơi mơ hồ nên quên mất chuyện ta hẹn nhau ăn tối."
"Không sao, anh đã ăn gì chưa?" Tôi tiện miệng hỏi.
Mạc Cự Hàn lắc đầu: "Không khỏe, lười
Thấy anh ta cầm lọ thuốc trên bàn định ngay, tôi vội giữ tay ta lại.
"Uống thuốc khi bụng rỗng sẽ đau dạ dày." nói, nhà anh ở đâu? Tôi nấu cho bát cháo."
Anh ta ra, có áy náy: "Không cần đâu, phiền cô quá..."
bật cười: "Đừng khách sáo. Anh đã giúp một việc lớn vậy, nấu cho anh chút gì đó là điều nên làm."
Thấy anh ta còn định chối, tôi dứt khoát đi thẳng vào bếp, xắn tay bắt đầu vo gạo nấu cháo.
Chẳng mấy cháo sôi tăn, hơi nóng bốc mùi thơm gạo lan tỏa phòng.
Mạc Cự Hàn đứng tựa cửa, khẽ hít mũi, thán: quá."
So với trước gặp xa trên người anh ta như tan bớt.
Bộ đồ ngủ bông mềm mại khiến anh ta trông có vẻ gũi và chân thực hơn nhiều.
Tôi vừa khuấy cháo, vừa hỏi anh tại không thuê người
Anh ta chậm rãi đáp: "Có thử rồi."
"Nhưng tôi không may lắm, mấy người giúp việc tôi thuê đều không hợp."
Anh ta cau mày, trông có vẻ bất đắc dĩ.
"Người trẻ thì muốn làm tôi, người lớn tuổi thì giới thiệu con gái của họ cho tôi làm vợ."
Tôi phì cười.
Cháo rất nhanh Trong tủ lạnh có con cá, tôi rắc muối, áp chảo vàng hai mặt rồi bày ra đĩa, mang cả hai món ra bàn.
Mạc Cự Hàn húp một thìa cháo, ánh mắt lập tức sáng lên. "Đây là cháo ngon nhất tôi từng ăn!"
Tôi không được mà mím môi cười.
Dù tôi biết rõ chỉ là một bát cháo trắng bình thường, nhưng được người khác khen ngợi, đặc biệt là được một chàng trai đẹp khen ngợi, cảm giác thực sự rất tuyệt.
Nhìn ta ăn hết sạch cháo và cá chiên, tôi yên tâm hơn.
Vừa định cơ hội cáo từ, một tranh trên bất ngờ thu hút chú ý của tôi.
Đó là một bức tranh phong cảnh sơn ánh sáng tối hòa quyện tạo vẻ đẹp bình đến rung động lòng người.
Cự Hàn nhận mắt
"Cô thích à?"
"Ừm." Tôi có chút do dự, này trông hơi giống phong cách Joaquín Sorolla."
Mắt anh ta bỗng lên: "Cô nói đúng rồi."
Nhắc đến hội họa, Mạc Cự Hàn bỗng trở nên hoạt bát hơn hẳn.
trò chuyện, chúng tôi càng thấy có nhiều sở thích chung - từ hội họa, âm nhạc, phim ảnh đến cả thể thao.
Mãi đến hoàng hôn vàng rực ngoài cửa chiếu vào mắt tôi, tôi nhận ra đã trò anh ta
Tôi thực sự nên rồi.
Vừa đứng dậy chào tạm biệt, Mạc Cự Hàn bất nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi quay nhìn ta.
Có lẽ nhận ra hành động mình hơi đường đột, anh ta mím môi, có chút lúng túng.
Nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Đợi tôi ốm rồi... tôi thể mời cô ăn một bữa không?"
10
Từ bữa ăn hôm đó, tôi và Cự Hàn dần nên thân thiết hơn.
Anh ấy là một người biết lắng nghe, ở bên anh ấy, tôi luôn có cảm bình yên.
Cuối tuần, và anh ở lại biệt thự bên hồ. Tôi ngồi đọc sách, còn anh ở cách đó xa, lặng lẽ vẽ tranh.
Thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, anh sẽ cong môi cười với tôi, ánh mắt trong veo.
Ngoài cửa sổ sát đất, mặt hồ tĩnh lặng trải dài. Những chú chim xinh đẹp thấy trong thành phố đôi khi sẽ sà xuống mặt nước, cất lên tiếng hót
Trời chúng tôi sẽ cùng nhau đi bên hồ.
Hôm đó, tôi mang đôi giày mới.
Không nó lại cọ đến mức gót chân phồng rộp, về biệt thự, tôi mới hiện chân trầy.
Tôi dùng bông tẩm cồn lau qua loa, chẳng để tâm lắm - dù sao đôi giày đẹp vẫn hay gây đau chân, cố chút được.
sau, chuẩn bị ra ngoài, tôi vừa cúi xuống giày, liền phát hiện giày đã được ai đó cẩn thận dán thêm một lớp mút
Lớp mút có màu y hệt lớp lót giày, không để ý kỹ sẽ chẳng thể nhận ra.
Đúng lúc đó, Mạc Cự đi tới.
Anh ấy cầm một miếng băng cá nhân, lớp vỏ rồi ngồi xổm xuống trước mặt
Anh nhẹ nhàng nâng chân tôi lên, cẩn thận dán miếng băng lên vết thương.
Tôi sững sờ nhìn anh, còn anh lại ngẩng đầu lên, với tôi: "Tôi có tra trên mạng, nói thế này sẽ dễ chịu hơn chút."
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy có thứ gì đó vừa chạm vào trái tim mình.
Như mặt hồ phẳng lặng bị ném vào một viên sỏi, tạo nên những sóng lăn tăn.
Từ đó, tôi càng mong chờ đến cuối tuần hơn.
Cho đến một đêm tôi ở công ty tăng ca, màn hình bỗng bật từ hệ thống sát, giật mình nhận ra đã rất lâu tôi không còn nghĩ đến Chu Dịch nữa.
Trong hình giám sát, Chu Dịch loạng choạng ngã xuống sofa.
Anh ta chau mày, một tay lỏng cà vạt, trông vẻ say mèm, vô cùng khó chịu.