Người giúp việc thấy vậy, vàng mang thuốc giải rượu đến.
Anh ta lại đột ngột giơ tay hất ra.
"Giang Phù đâu? Bảo ấy nấu cho tôi bát mì."
Anh ta bực bội lên
Người giúp việc thoáng sững sờ: "Cậu chủ muốn ăn mì sao? Để tôi đi
Chu cứng đầu không chịu, nhất định chỉ ăn tô tôi nấu.
Bà ấy khuyên nào cũng không mãi đến khi dè dặt nhắc "Nhưng phu nhân đã ly hôn cậu mà."
Câu nói này khiến Chu Dịch như bừng tỉnh.
"À... đúng
Anh ta bẩm: "Tôi quên mất."
Nói xong, anh ta lặng người.
Người giúp việc đặt xuống, im rời đi.
Trong bóng tối, Chu Dịch một tựa vào ghế
Anh ta cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt.
Nơi trước đây từng treo cưới chúng tôi.
Không ai biết lúc này anh ta đang nghĩ
Tôi nhìn màn hình giám sát, lòng tạp.
Thực trước khi kết hôn, tôi không nấu ăn.
Sau này biết Chu Dịch thích ăn mì sợi tự làm, tôi đã cố học bằng được.
Từ nhào bột, cán bột, từng bước tôi đều kiên trì luyện tập.
Dù cổ tay rần, dù bị mép nồi làm bỏng, tôi cũng lại.
Nhưng khi tôi háo hức mang bát mì nóng hổi đặt trước mặt Chu Dịch.
Anh ta ăn một miếng, liền lập tức nhổ
"Nước dùng mặn quá, mì cũng đắng nữa."
Anh nhận xét, vừa bật cười:
"Giang Phù, đây là thành quả em luyện suốt nửa tháng sao? Ha ha ha, đúng là chẳng có chút năng khiếu nấu cả."
Trước đây, Chu rất chê món tôi nấu.
Nhưng không vì sao.
Sau khi tôi rời đi, anh bắt đầu hoài niệm.
Nhìn dạng mất vía của Chu Dịch lúc này, tôi chẳng cảm hả hê.
Chỉ thấy... thật bình thản.
Hóa ra, tình yêu đã cạn, đến cả oán hận cũng không
Tôi mở cài đặt, xóa liên kết giám sát với biệt thự của Chu Dịch.
Ngay khi hoàn tất, hình ảnh cuối cùng tôi thấy được màn hình giám
Là Chu Dịch xiêu vẹo ngã xuống sofa, chậm co
Mấy ngày sau, Mạc Hàn tổ một buổi triển lãm tranh nghệ thuật.
anh đang chuyện với ai đó không đến quấy rầy mà chỉ lặng lẽ đứng một bên ngắm tranh.
Chưa được lâu, có người đi đến bên cạnh tôi, đứng bên
Mạc Cự tôi cũng không nhìn, chỉ vừa quan sát bức tranh, vừa cười nói: "Con mướp trong tranh này béo quá, tròn vo như quả bóng vậy."
Người bên bật cười: "Đúng vậy."
Là một nói quen thuộc.
Tôi bỗng khựng
Vì... đó không phải là giọng Mạc Cự Hàn.
Là Chu Dịch.
Tôi giật quay đầu, cảnh giác nhìn ta: Dịch? Sao lại ở đây?"
hỏi của tôi khiến Chu Dịch sững lại.
Anh ta từ từ thu lại nụ cười, chăm chú tôi: "Không lẽ tôi không sao? tưởng ai đứng cạnh mình?"
Một giọng nói trong trẻo cắt ngang bầu không khí thẳng tôi và Dịch.
Phù?"
Tôi theo phản xạ quay đầu.
Mạc Cự đang đứng cách đó xa, trên tay cầm một ly nước chanh.
Có vẻ anh đã nhận ra không khí giữa tôi Chu Dịch có gì đó bất thường, nên ngừng, không bước tới ngay.
Chu Dịch sững sờ, ánh mắt nhanh chóng quét tôi và Mạc Cự Hàn.
Sau đó, anh ta cười nhạt.
"Giang Phù, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao ngày em dứt khoát đòi ly như vậy. Hóa ra là vì sớm ngoại rồi đúng không?"
"Trứng không vết nứt thì ruồi chẳng thể đậu. Không trách được chuyện hot search lần trước quyến rũ Mạc Cự Hàn, ra em có tình với anh ta"
Lời còn chưa dứt, Hàn đã lao tới, tung thẳng một cú đấm vào mặt Chu Dịch!
"Câm miệng!"
nghiến chặt hàm, ánh mắt sắc bén đầy dữ: "Dù gì Giang cũng là vợ anh, sao thể sỉ nhục cô ấy như
Chu Dịch dùng ngón tay cái quệt vết môi, cười nhạt, rồi lập tức vung nắm đấm đáp trả.
Hai người đàn nhanh lao đánh nhau giữa triển lãm tranh.
Xung lập tức trở hỗn loạn, hét vang lên liên
Tôi không ngờ một người có vẻ ngoài thư sinh như Mạc Cự Hàn cũng có thể động động chân.
Lo anh bị tôi vội chạy đến, trước mặt Chu Dịch.
"Đủ rồi, Chu Dịch! Đừng làm loạn ở đây nữa!"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nhấn mạnh từng
Nhìn tôi che chắn trước mặt Mạc Cự đôi Dịch trợn
như nhiên bị rút hết lực, bàn tay đang siết chặt nắm đấm của anh ta bỗng thả buông thõng xuống.
Anh ta nhếch môi đầy chua
"Giang Phù, em bảo vệ hắn ta
"Chúng ta mới ly mấy tháng, lại có thể tình như thế..."
Nói xong, anh ta bật cười giễu cợt, rồi lảo đảo người đi.
Tôi nhắm mắt, hít một hơi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi quay sang nhìn thương nơi khóe Mạc Cự Hàn, hỏi: "Có cần đến bệnh không?"
Anh lắc đầu. Tôi bèn đưa thuốc gần đó, mua băng gạc và cồn sát trùng, giúp anh xử lý vết thương.
Chu ra tay rất mạnh, vết rách nơi môi Mạc Hàn khá sâu.
Dù chắn đau, nhưng anh không hề kêu than, chỉ khẽ nhíu chịu đựng.
Tôi liếc nhìn anh, động tác nhẹ nhàng "Đau thì bảo tôi."
Nghe vậy, cùng anh cũng mở miệng.
Nhưng những anh không phải về cơn
"Tôi không ngờ chồng cũ của em là Chu Dịch. Trước đây tôi gặp anh ta tại một bữa tiệc, ấn tượng vẫn khá tốt. Không nghĩ rằng... lại là con người vậy."
Mạc Cự Hàn nhìn tôi, ngập ngừng: "Hai người sao ly hôn? Nếu em không nói, cứ như tôi chưa hỏi."
Tôi im lặng một lát, rồi thẳng thắn đáp:
"Anh ta bắt tôi bỏ việc. tôi đồng ý, anh ta dùng chuyện ngoại tình để đe dọa, nói rằng anh ta có thể tìm một người vợ khác bất cứ lúc nào, không phải chọn duy của ta."
Tôi ném miếng bông gòn vào thùng rác, nói tiếp:
"Chu Dịch là tổng tài của Chu thị, cũng chút quyền ở Bắc Dù ly hôn, anh ta vẫn không buông tha tôi. Nếu anh lo bị trả thù, ta có thể gặp nhau nữa."