Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Nhưng khi thấy mặt Phó Niên vết anh ấy chẳng may thương
Trái lại là — tôi mới sự thảm: giống một bông hoa trắng mong manh đang lay trong gió.
Tôi thấy ấy đang nhìn liền đầu nhẹ một chút để cái cổ trắng ngần đầy dấu vết và nghiêng xinh xắn.
Tôi nhẹ nhàng “A… đừng nhìn mà…”
Anh cảnh sát lập tức nổi giận.
Quay sang mắng Phó Vân Niên thương tiếc:
“Người ta là con gái còn không than một câu! Anh là đàn ông mà hét ầm cái gì?!”
“Nhìn qua là biết ai nặng hơn rồi!”
“Anh là gì của cô Khai thật đi, không thì theo tôi về đồn!”
Tôi càng nhìn anh ấy càng thấy anh — chính trực, nghĩa hiệp, dám đứng lên chống lại bất công.
Trời tôi đổ rồi!
Tôi không kìm luôn:
“Anh ơi, anh bao nhiêu tuổi rồi? Tên gì vậy? Cho xin số điện thoại với được không?”
“Em mới mười tám tuổi, chưa từng bạn trai đâu…”
Tôi còn chưa nói xong, Phó Vân Niên đã nổi điên, chạy lại đẩy tôi một cái thật
May mà tôi từ nhỏ luyện võ, đứng vững như núi, nếu không là té rồi.
Nhưng thấy cảnh sát còn đứng cạnh, liền giả vờ yếu đuối, đảo rồi nhào vào anh ấy.
Mặt tôi đập thẳng vào ngực anh sát — một khối săn dưới lớp áo đồng phục.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, giả vờ ngại ngùng: “Xin lỗi nha…”
Rồi quay sang trừng mắt với Phó Niên: “Anh muốn bị đánh nhẹ hay đánh nặng
Vân Niên đầu thật sự.
“Nguyệt Nguyệt, em tỉnh lại đi! Em 22 tuổi rồi, không phải 18 đâu!”
lại, anh là chồng em đấy! Em dám tán tỉnh người khác mặt anh, anh là không khí à?!”
ngớ người: “Ơ… mình hôn rồi à?”
Vân Niên hừ lạnh, hai quyển sổ kết hôn xuống trước mặt tôi.
Tôi mở ra xem — đúng là tên anh ta tên nguyên
Tôi lập tức ôm chặt cuốn sổ:
“Tốt quá! cái này không thể mất phải dùng để ly làm lại phiền
tôi quay sang anh sát: “Anh chờ em nha, em xong sẽ tìm anh liền đó!”
Pha vừa rồi của tôi khiến anh cảnh sát đẹp trai cũng phải "hụt hơi".
Anh che miệng liên tục, chỉ vào ngực ra hiệu: "Camera đang ghi hình nha!"
“Khụ khụ khụ…”
Cuối anh ấy không cho tôi số điện thoại, tôi vẫn kịp biết — Họ Trịnh, tên Trịnh Chinh.
Trịnh Chinh mắng cả tôi lẫn Phó Vân Niên một trận:
“Vợ chồng nhau là gia đình, bên chủ yếu giảng hòa. Hai người chỉ bị thương ngoài da, không cần lập đâu.”
Anh quay sang Phó “Là đàn ông đánh vợ là bạo lực gia đình, anh biết không?!”
Phó Vân Niên tức nổ đom đóm: “Không phải tôi đánh ấy, là cô ấy đánh
Chinh: “Vợ chồng ấy mà, đầu giường cãi nhau, giường hòa.”
Tôi mặt nói nhỏ: “Tụi em mới cưới hôm nay, chưa ngủ chung nữa…”
Phó Vân Niên lại gào lên: “Tần Nguyệt Em điên rồi à?!”
Ừ tôi đấy, rồi sao?
Tôi — một cô gái vừa 18, có tuyệt học gia truyền, mơ người cứu giới, tự dưng ngủ dậy phát hiện mình 22 là vợ của cái nam chính tra nam siêu cấp như Phó Vân Niên.
phát điên mới lạ!
Mà ta thì 28 rồi! Tôi không thích đàn ông hơn mình cả tuổi đâu!
06
Chinh dò đôi ba câu, thấy chúng tôi có vẻ yên ổn thì rời đi.
Phó Vân Niên chắc thấy cãi không ăn thua, bèn chiêu, tỏ nghiêm túc muốn “nói chuyện đàng hoàng”:
“Tần Nguyệt đừng làm loạn nữa. Dù gì, anh cũng sẽ không yêu em.”
Tôi nhún “Vừa tôi cũng không yêu anh.”
“Chia tay
Câu nói Phó Vân á khẩu.
“Em… em không phải nói là yêu sao? Chỉ cần anh cưới em, em cái gì cũng chịu?”
Ờ thì, câu đó là nguyên chủ nói, không tôi.
bực rồi: “Thì sao? chẳng nói là cưới tôi nhưng không đụng vào tôi, thế mà còn bóp cổ tôi?”
“Anh đã hứa trước, thì đừng tôi!”
Phó Vân Niên gần xỉu: “Anh nói không không phải kiểu đó!”
Tôi bịt tai, luôn: “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!”
“Tóm lại là anh đánh tôi, nên tôi muốn ly hôn! Đồ vũ
Phó Vân Niên đỏ mặt, tức đến nỗi suýt huyết.
“Tần Nguyệt! Trong ta, ai mới là người bạo lực hả?!”
“Được, em đòi ly hôn cũng Nhưng còn chuyện máu cho Thiên Thiên, em đã hứa rồi, không định lật kèo đấy chứ?”
“Anh xin em đấy, em không đi, cô ấy sẽ chết…”
chán ngán loại nam chính yêu mù quáng này. Thiên Thiên là tự ngã cầu thang, chỉ da thôi mà, ai cần chứ?
Chỉ có nhà họ Tần Phó Vân Niên não cá vàng tin thật.
Tôi nhếch mép lạnh:
“Muốn chết thì chết lẹ Tôi còn bỏ hai trăm nghìn tổ chức tang lễ, ăn linh đình luôn!”
Lời này như dao vào Phó Vân Niên.
“Cô… Tần Nguyệt Nguyệt, không cô lại độc ác đến
Tôi phá lên cười: “Tôi còn đánh anh mà, giờ biết tôi ác hả?”
“Hay là tôi chưa đủ mạnh? Có muốn ăn thêm trận nữa
“Nhưng là đừng đánh đánh lại là bên đánh nhau, lúc đó anh không đi méc an được nữa đâu~”
Phó Vân Niên nhìn tôi, tay ngực, chỉ vào tôi, người run
Tôi nghiêng đầu, hỏi thăm tử tế:
“Sao vậy? Tay run dữ Hay bị rồi?”
Phó Vân hít một hơi, rồi cuối cùng buông xuôi, nhắm mắt lại nói một câu:
“Cút!”
Tôi giơ túm lấy cổ áo Phó Vân Niên, lôi thẳng anh ta từ trên giường dậy, ra ngoài cửa.
“Cút!”
Phó Vân Niên tưởng đã quá đáng lắm rồi, ai ngờ tôi còn hơn thế.
“Đây là nhà tôi! Mẹ tôi chuẩn bị cho chúng làm phòng tân hôn!”
Tôi gật đầu: “Ờ đúng, tối nay tôi không có chỗ ngủ.”
vai anh ta cái: “Ngoan, ai nắm đấm to người đó quyết định.”
ngủ phòng khách.”
Sau đó, tôi đóng sập cửa ngay trước mặt anh ta, rầm!
Phó Vân Niên bị đuổi ra ngoài, vừa đá cửa vừa chửi lên:
“Tần Nguyệt Nguyệt! Mở cửa!”
“Em đang chơi trò buộc chặt anh đúng không?!”
“Dù em kỳ quặc thế nào, anh cũng sẽ không yêu em đâu!”
vừa thay đồ ngủ, đeo băng đô, mặt nạ, cửa ra nhìn anh
“Chó sủa à?”
Rồi ngay khi anh ta định mở miệng, tôi rầm! cửa cái nữa. Suýt nữa thì trúng cái mũi anh
07
khứ được Phó Vân Niên, tôi một tới sáng.
Tôi phát hiện ra: tuy nguyên chủ là kiểu nhân vật “số khổ”, nhưng đồ skincare toàn hiệu, thẻ ngân hàng có tám con số, có cả siêu xe Lamborghini mấy chục tỷ đi chơi.
Tuy là con gái ruột được nhà giàu đón về, bố mẹ, ba anh trai, với cả người cô từng yêu thầm... đều chỉ thương con gái giả thôi.
Thế thì có thương?
Giàu vậy mà than nghèo khổ, chịu, hiểu nổi luôn.
tôi phải ly hôn với Phó Vân Niên, rồi đi cưa anh cảnh sát Trịnh Chinh của tôi!
Ai ngờ, sáng dậy chuẩn bị Phó Vân Niên ra tòa ly thì phát hiện anh ta biến mất.
Thay vào đó là loạt cuộc nhỡ và nhắn chưa đọc tung điện
Ba ông anh nhà họ Tần cùng bố mẹ tôi như phát điên, nhắn tin mắng tơi bời.
Anh cả Tần “Nếu Thiên xảy chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày!”
Anh hai Tần Nhị: “Mày làm Thiên Thiên chảy trán, tao sẽ khiến mày phải giá!”
Anh ba “Không ngờ mày lại ác độc vậy! xa Thiên ra!”
Trời ơi, thoại mà chán thế, mấy anh tổng tài chỉ biết nói có nhiêu đó hả?