Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 3

Mẹ Tần thì nói khác chút:

biết con là người như vậy, mẹ đã không đưa con về nhà. Thiên Thiên là báu vật mẹ, con dám làm thương nó? Về đây ngay! Quỳ xuống xin lỗi nó, xin nó tha thứ!”

Trình độ rớt IQ trầm trọng không hiểu mấy tác giả viết ra đoạn này có tỉnh táo không, chắc vừa viết vừa buồn

Ba Tần thì kiểu trầm lặng cột gia đình”:

“Thiên ghép thận, con cho một quả, sẽ con một trăm triệu.”

Úi trời, một trăm triệu trời

Tôi ước mình có 32 quả hiến luôn 30 quả, để 2 xài dần!

Tiếc là tôi chỉ có 2 tiếc ghê!

Mất toi ba chục tỷ!

Tôi sửa soạn xong, lái xe họ Tần.

Thật tôi chẳng muốn quay về cái nhà đó đâu.

Dù sao tôi cũng có tiền, đi sống cũng được.

Nhưng vì đám người nhà họ cứ rình rập cái thận của tôi, lần tôi "quật lại"!

Tôi lái xe phóng về khí thế bừng bừng.

Lúc vừa dừng ở cổng, ông tài nhà nhìn tôi đầy khó chịu. định mở miệng, tôi ném chìa khóa vào tay ông ta, rồi tiện tay… bốp! luôn một cái.

Vừa bước vào nhà, dì giúp việc Ngô thấy tôi liền cười nham hiểm:

chẳng phải nhị tiểu thư đây sao, sao lại mình quay về…”

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã tặng ngay một cái bạt tai.

“Nhị cái đầu bà ấy! Tôi là thiên kim thật sự họ Tần, phải gọi là đại thư!”

Dọc đường vào nhà, hễ gặp ai từng bắt nạt nguyên chủ là tôi tặng một bạt tai.

ăn một cái, có người ăn hai cái, tôi cũng chả nhớ nổi đánh bao nhiêu

Chỉ trong vòng chưa đầy trăm mét, tôi đã vung tay đập mười mấy người.

Bị xong, ai nấy ôm má chạy đi méc chủ nhà, cảnh tượng náo nhiệt như diễn văn nghệ.

Tôi cứ tưởng Tần Thiên Thiên hôm qua vờ thang, còn đòi xét máu, đổi thận thì giờ nằm viện rồi.

Ai ngờ, nhà quây quần vui vẻ ăn cơm ở nhà. Trong còn có “chồng cưới” của Vân

Phó Vân Niên đúng chuẩn nam sức hồi phục đỉnh cao. Hôm qua tôi đánh phù cả nay đã đẹp trai lại rồi, chỉ còn khóe miệng hơi trầy trụa, như “soái đấu”.

Tần Thiên Thiên người hôm qua ngã lăn 18 vòng cầu thang — giờ ngồi cười nói tíu tít, hề gì.

Đúng nữ ác có sức sống bền bỉ như gián!

Chỉ có tôi — chính tôi vỗ vài cái lên người thôi giờ bầm dập tím tái, chẳng lành

Đúng là số nữ truyện ngược, khổ cũng đến hết thuốc chữa.

08

“Thiên Thiên không sao là tốt rồi.”

“Đúng thế, bố/mẹ/anh lo chết đi được…”

Cả nhà đang vui mừng vì Thiên Thiên “bình an sự” xuất viện.

Cho đến khi thấy tôi nụ cười của ai nấy đờ.

Phó Vân Niên lập nổi “Tần Nguyệt rốt em muốn gì? Anh đã về còn theo làm gì?!”

Tôi cười: “Đừng tự luyến thế. Tôi đâu biết anh trốn về đây, tưởng anh bị tôi đánh cho sợ quá chạy mất luôn chứ!”

gặp rồi thì tiện quá, tôi tới lấy căn cước và hộ khẩu nè.”

Phó Vân Niên ngơ ra, chưa kịp tôi đang nói gì.

Tôi giơ bàn tay ra: “Sao? Quên à? Hay để anh nhớ lại nha?”

Sắc mặt Phó Vân Niên bệch: “Em… em sự muốn ly hôn sao?”

Tôi lười nhây: “Mau không có

“Cái kiểu chồng tàn, không phát triển cả đại não tiểu não như anh, tôi để làm trưng Tết à?!”

Cả nhà họ Tần sang nhìn Phó Niên như xem

Tần Thiên Thiên giả nai: “Anh Vân chị ấy nói vậy?”

chị ấy… anh thật à?”

Cả nhà Tần nhiên không tin nổi — nguyên chủ là cái bao cát trong nhà, ai cũng có thể bắt người làm còn xem thường.

vừa định giở giả ngây ngô thì đám người bị tôi tát lúc ùa méc chủ.

“Ông chủ! chủ! cậu chủ!”

“Nhị tiểu thư quá đáng lắm! Dù chúng tôi là người làm nhưng không thể bị vô lý như

Chưa nói hết câu, tôi quay người lại bốp bốp — tát từng người một, không sót cái mặt

Trong phòng khách rộng nhà họ Tần, lập tức vang âm thanh mặt” hoàn.

“Tôi nói tôi là tiểu thư, không Nhị tiểu thư! Mấy người bị điếc à?!”

Cả nhà sờ, rồi tất cả quay sang nhìn Phó bằng ánh mắt đầy thương hại.

Phó Vân Niên lập tức hiểu ra… mọi người đang tưởng tượng ra cảnh anh ta qua bị tôi “hành” ra lập thấy mất gào lên:

“Tần Nguyệt! điên rồi

Tôi xoay người lại, bốp! — tặng ngay một cái bạt tai anh

“Chuyện tôi, anh cũng dám xen vào?”

Tần Thiên Thiên “anh Vân Niên” của mình bị tát, tức bật khóc:

“Chị… sao chị có đánh anh ấy…”

Chưa hết câu, bốp! tôi tặng cho cô một cái tát.

“Aaa!” — Tần Thiên Thiên hét lên thảm thiết, ngã xuống sàn, như chiếc lá úa bay giữa gió thu.

Ba anh trai nhà họ Tần lập tức đến đỡ cô ta.

“Thiên Thiên, em không sao chứ?!”

gào lên định vô đánh tôi: “Tần Nguyệt, em quá đáng quá

Bốp! — tặng ngay một bạt tai.  

Anh hai thấy anh cả bị đánh, xông lên báo thù.

Bốp bốp! — Hai cái cho tỉnh.

ba nhìn hai ông anh đều bị đòn, thân không xông lên thì kỳ

Bốp bốp bốp! — Ba cái liền tù tì.

Trong vòng vài phút, nhà họ Tần — trừ ba kể cả con chó trong nhà cũng dính một bạt tai tôi.

Mặt ai cũng sưng một bên, đứng thành quanh phòng khách, nhìn như đang diễn kịch.

có thể đánh trúng hết từng người mà họ không phản ứng?

mười tám bài quyền mà ba tôi dạy, có chiêu “vô ảnh chưởng”.

chỉ “nhanh” là bất bại!

09

Sau khi được “mở mang tầm mắt” với khả chiến đấu kinh hoàng của tôi, cả nhà họ Tần run rẩy trong phòng ăn.

Tôi tiện tay ra, đặt xuống sàn rầm! một cái.

Ngồi phịch vắt chân lên, lập người run cầm cập.

Tôi lướt mắt cả cười đứng đó gì?”

Cả đám tưởng tôi dịu xuống rồi, mặt bắt đầu giãn ra.

Nhưng kịp phào thì lên tiếp:

“QUỲ HẾT XUỐNG CHO TÔI!”

Tần mẹ lập tức phát điên, chỉ mặt tôi chửi:

“Tần rồi sao?!”

“Dù sao ta cũng là mẹ con, bảo ta quỳ nổi à? sợ trời đánh à?!”

Tôi vẫn mỉm cười nhìn

“Không quỳ xuống thì sao biết trời có đánh tôi không?”

“Cả đám người hợp sức còn không lại tôi, biết đâu vừa quỳ thì trời ‘xuống tay’ luôn với tôi thì sao?”

Có lẽ tôi nói quá nực cười, nên tôi tát lúc nãy không nhịn được cười.

Trong đó có anh ba của tôi.

Tôi mắt nhìn “Cười gì? Cười tới sủi cả bọt mũi rồi kìa!”

Anh ba lập tức im bặt, không dám hó hé nữa.

Những người khác cũng nín lặng.

Còn Tần Thiên Thiên thì trừng mắt nhìn đầy oán độc, như thể tôi mới là vai phản diện

tay một cái, cười “Giả vờ gì nữa? Tao chính là diện luôn đấy!!!”

Giờ là nữ chính trong truyện ngược nhưng “hắc hóa”, tôi là kiểu nữ chính phát rồi!

Thấy tôi nhìn sang, Tần Thiên Thiên sợ run, nước mắt rơi lã chã.

Cô ta lết tới trước mặt tôi, một cái quỳ xuống:

tất là lỗi em. Là em cướp mất đại tiểu thư của chị, cướp mất tình của ba mẹ các anh. Chị hận em, đánh em là đúng…”

“Nhưng chị không thể làm vậy với ba mẹ và các anh được… họ người thân của chị mà…”

Tôi bật TV trong khách, kết nối với thoại, chiếu hết nhắn mà người nhà họ Tần gửi cho tôi.

thân? Anh em? Mấy nhìn mấy người đã gửi cho tôi những gì!”

“Đọc mấy dòng mà tôi thấy xấu hổ giùm

“Cái này thì sao — 'Mày Thiên Thiên bị thương, mày phải trả giá.' Trả cái nhà mày ấy!”

Chương trước Chương sau