01
Ai cũng nói rằng chị Kỷ Tú Tú là đồ ngốc lại đi nhận một đứa trẻ có nguy cơ bại sau khổ cả đời cho mà xem.
mẹ chỉ cười, nói: người biết gì chứ? Tiểu là gái tốt nhất trên đời.”
Mẹ không được nghỉ sản, đành phải cõng tôi đi làm cùng.
Để chăm sóc tôi, mẹ chủ động xin điều chuyển từ phòng phẫu sang khoa nội trú.
Lương giảm một nửa, lại còn phải trực đêm.
Điều duy nhất được an ủi là ở khoa sơ sinh có công thức miễn phí, mấy y tá thay phiên nhau lấy cho tôi uống, trưởng khoa cũng nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng ông trời chẳng thương người.
Đến sáu tuổi — lứa tuổi thường trẻ con đã biết ngồi — tôi đến lật mình còn không biết.
Mẹ dè dặt hỏi nhi khoa: Hà tôi… chắc là không sao đúng không?”
Bác sĩ chẳng buồn ngẩng lùng kê cho cái chỉ chụp “Chụp xong rồi hẵng
Chị thuật viên chụp CT thấy mẹ tôi thì nhíu mày trách: “Chị nói với bác sĩ là con chị sinh ở à? Sao bé này đi chụp CT?”
Mẹ cắn chặt môi.
Cô biết rõ chụp có thể ảnh hưởng đến sự phát triển tôi. Nhưng chỉ vì một câu nói bâng quơ của bác mà mẹ bị ép đến mức còn lựa nào khác.
“Nếu thật sự có vấn đề, thì chậm một chẩn đoán thể để lại di chứng suốt đời.”
Kết quả CT ra, bác sĩ nhìn chăm chú hồi, chỉnh gọng kính rồi nói: “Hình ảnh không phát hiện dị tật nào ở não.”
Mẹ tôi vừa mới thở phào thì bác sĩ “Nhưng đây là điển hình phát triển.”
“Nếu không can thiệp kịp sẽ ảnh hưởng cả đời.”
02
Lương của một chưa đến bốn ngàn, trong khi chi phí phục hồi chức năng của tôi đã ngốn hơn ba ngàn.
Mà cho dù có làm phục hồi, tôi có trở trẻ thường hay không… chỉ là con số lý thuyết trên giấy.
Bước ra khỏi trung tâm phục mắt mẹ đỏ hoe.
Ngay lúc ấy, tôi nghiêng đầu trong vòng mẹ, lí gọi: “Ma… Mẹ…”
mắt mẹ lập tức sáng như sao trời “Mẹ mà!”
“Tiểu Hà của mẹ là đứa thông minh nhất!”
Mẹ áp trán vào trán tôi, thầm hạ quyết tâm: định sẽ chữa khỏi cho con!”
đó, sau khi tan ca, mẹ đều đến khoa phục hồi để… làm tạp vụ.
Mục đích có hai: một là muốn lao động để được giảm bớt chi phí, hai là lỏm kinh nghiệm của các chuyên
Các kỹ không hiểu gì, vì biết mẹ là nhân bệnh nên ai cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ có trưởng khoa phục hồi là người nguyên tắc.
Đến lần thứ ba đuổi mẹ ra khỏi bà lạnh lùng cảnh “Đây là bệnh viện, không phải chỗ để cô con tìm cách đi cửa sau. Nếu cô còn nữa, tôi sẽ báo đạo của cô.”
Mẹ đầu thật thấp, hai bàn tay siết đến trắng bệch.
Hôm thanh toán sạch toàn bộ nợ, cũng bén mảng đến khoa phục hồi nữa.
Thời gian đó, chỉ ăn hai bữa một ngày.
đưa hết cho con bé, còn thì gì, tiêu
y nhìn mà không lòng, chia phần của cho mẹ.
03
Trưởng điều dưỡng đi tìm Giám đốc Triệu, nhưng cũng bị bà mắng té tát về.
Có người khuyên mẹ “Thôi bỏ đi. Có phải con Lỡ sau này trị không khỏi, nó phế nhân, chị nuôi nổi cả đời chắc?”
Mẹ chỉ cười “Nếu tôi sẽ nuôi con bé cả đời.”
Người kia không khuyên thêm nữa, chỉ lặng mấy quần áo cũ con nhà mình, gói lại đưa cho mẹ.
Cả hai đều không để ý, ở ngay góc hành lang, Giám đốc Triệu đã nghe trọn vẹn hết mọi câu chuyện.
Hôm sau, sau buổi tập phục hồi, mẹ bế tôi chuẩn bị rời đi.
Không ngờ Giám đốc Triệu đứng ngoài cửa với lại: “Chỗ này đang thiếu viên vụ thời vụ. Việc không nhiều, lại có làm lúc ca cũng được. Nếu cô muốn…”
muốn!” — Mẹ không chút do dự.
Trên đường mẹ cười tươi: Hà nhà mẹ đúng là bùa mắn. Cả trời cũng đang giúp con
“Cục của mẹ, nhất định con sẽ ổn thôi.”
Từ ngày ấy, chỉ cần thời gian, mẹ tranh thủ phòng phục hồi.
Giám đốc Triệu cũng thường đi ngang qua, cố tình đứng tiện tay chỉ dạy.
Nhờ khoản phụ từ việc phụ, cuộc sống của hai mẹ chật vật hơn.
Mẹ không còn trông vào sự giúp đỡ của đồng nghiệp để bụng nữa.
Trong phòng phục trẻ khóc phòng, cha mẹ ngoài
Chỉ riêng mẹ tôi — vì mẹ được phép vào cùng tôi.
Mẹ dỗ dành tôi: “Tiểu Hà ngoan, mình vào trò nhé!”
Nhưng cái “trò chơi” ấy chẳng vui chút nào — đau, mệt, mồ hôi vã ra như
Tôi còn nhỏ, biết phản kháng, nhưng cứ nhìn cửa phòng phục hồi là bắt đầu run.
Những đó, mắt mẹ lấp lánh, vừa cười nói “Đừng sợ” vừa… run còn hơn tôi.
Cuối cùng, có một ngày, Giám đốc bảo: này, cô đã làm được hết rồi, sau này có thể tự tập ở nhà.”
tôi và mẹ đều thở nhẹ nhõm.
Thế Giám đốc cười, bảo thêm: “Thỉnh thoảng tôi sẽ kiểm tra bất ngờ đấy.”
Cả mẹ con lập cứng đờ.
Bà lại tóc rồi đi, mang công lao kín trong lòng.
05
Rời khỏi môi trường khắc ở khoa phục hồi, tôi dần không còn ghét “trò chơi” nữa.
Năm tôi một tuổi, đứng.
Mẹ mừng quá, ôm tôi, hôn tôi
Hai tuổi, tôi biết gọi — Kỷ Hà.
bế tôi xoay vòng vòng, nói không ngừng: sẽ ổn thôi, con nhất định sẽ ổn thôi.”
Nhưng tôi lại ánh mắt đầy lo của Giám Triệu ở lưng mẹ.
Ba tuổi, tôi đi mẫu giáo.
Trước khi đi, bị quà cáp, lễ chào giáo viên.
Thế mà chưa đầy một tuần, tôi đã đuổi học.
bé này hoàn không hiểu được hướng dẫn! Vận động chậm đã đành, còn hay đánh bạn!”
“Chị ở dạy gì đấy? có vấn đề đầu thật?”
Cô giáo vừa mắng, ngón nhọn hoắt dí vào đầu tôi.
như phản xạ, đưa tay gạt đi.
“Bốp!”
Một vệt đỏ hiện lên trên mu bàn tay cô ta.
Cô cười lạnh: “Đấy, nhìn xem! Đưa nó đi học chỗ khác đi, chỗ chúng tôi không chứa
ôm chầm lấy tôi. Tôi thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực mẹ đang phập dữ dội.
“Xin lỗi đi.”
06
giáo nhìn mẹ ánh mắt khinh miệt: “Chị định giở trò
Mẹ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng: đang ghi âm
“Nếu cô không xin lỗi, tôi phát ghi âm vừa rồi ngay trường mẫu để mọi người cùng đánh giá xem… cô giáo như thế này xứng không.”
Mặt cô giáo lập tức cứng nhưng cố gắng chống chế, không nói gì.
Mẹ nói tiếp, giọng nhẹ nhưng “Nếu còn chưa đủ, tôi đăng lên cả huynh, để mọi người cùng ‘thưởng thức’ luôn.”
Sắc mặt cô lập tức thay đổi, cúi đầu nhí: Xin lỗi.”