Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

32
Làm gì học bạ đâu?
lúc đó — hiệu trưởng của trường Tiểu học Phụ thân đến tận nhà.
“Chỉ là hiểu lầm thôi mà! Tiểu Hà là do trường chúng tôi đào tạo ra.”
“Phụ huynh và học sinh tung tin thất thiệt đã bị xử Rất mong quay lại trường tiếp tục học.”
“Tin thất thiệt?”
Tôi nhiên chẳng phải chính đứng ra nhận sao?
Hiệu trưởng mỉm cười:
“Điền Gia Bảo tung tin khi chưa rõ thật, đó là bạo lực học đường. Chúng tôi đã khuyên gia đình cậu chuyển trường.”
“Còn về cô Giang, đã vi phạm quy khi nhận quà phụ huynh và tự xử lý vụ làm hưởng nghiêm trọng đến học sinh.”
“Cô ấy bị việc vì vi phạm đạo nghề nghiệp.”
33
Hiệu còn nói — thật ra thủ tục thôi của tôi chưa hoàn tất.
Chỉ tôi đồng ý, vẫn có thể nghĩa Tiểu học Phụ để nộp hồ sơ vào cấp
Tôi xác nhận lại:
“Nghĩa là… em không cần quay lại nữa, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Vậy tôi càng — chỉ cần chờ khai giảng, tôi sẽ nhập học trường cấp mới.
Nhưng mẹ thấy an:
“Chuyện này lạ thật… Dù Tiểu Hà đoạt giải, trường lại nhượng mức này?”
cùng, thầy giải
“Ngay ngày đầu tiên Tiểu trở lại thành phố C, cụ Trần đã gọi thẳng đến Phòng thành phố C.”
“Sáng sau, hiệu trưởng bị gọi thẳng lên báo cáo.”
“Tiểu Hà, một người như thế… tương lai của em nhất định sẽ lạn.”
Tôi suýt há hốc
Không ngờ… cái ông râu bạc ấy… lại quyền lực đến thế.
Tự nhiên tôi phải kính trọng cái tấm huy mình đang dùng để kê chân bàn rồi.
“trợ công” của hiệu trưởng, tôi thuận lợi nhập vào trường cấp hai tốt nhất thành phố.
Hôm đến trường lấy tôi tình ghé chào cờ buổi sáng.
Ngay trước mặt toàn trường, hiệu trưởng bất ngờ tôi lên sân
“Xin mời bạn Kỷ Hà lên sẻ bí quyết học tập — một tràng pháo tay cho bạn ấy!”
Tôi lôi lên bục biểu.
Phía dưới là biển người — những gương mặt quen, cũng có những gương mặt lạ.
Ánh mắt tôi qua đám đông… và nhìn thấy mẹ đứng ở cuối hàng
Tay tôi đang run… bỗng siết chặt micro.
Tôi có muốn nói chắc chắn không là điều mà hiệu trưởng đợi.
“Tôi người mắc chứng tự kỷ.”
“Trong y học, tự kỷ trong chuyên khoa tâm thần.”
“Vậy nên, khi các người nói tôi là ‘đồ thần kinh’ — điều đó… không phải bịa đặt.”
“Nhưng tự kỷ… không lây lan. Không có tính chất nguy hiểm.”
“Trong suốt thời học trường, tôi chưa từng chủ làm hại ai.”
trừ những lần tôi phải tự vệ chính đáng sự bắt nạt.”
“Hiệu trưởng tôi chia sẻ pháp tập.”
“Thật lòng… tôi không có để chia vì các người không thể bắt chước tôi được.”
“Nhân dịp này… tôi chỉ cảm ơn mẹ tôi.”
“Mẹ đã luôn nói với tôi rằng — là ngôi sao bầu trời.”
“Nếu là ngôi sao… thì làm vì sao sáng nhất giữa đêm, sáng đường về.”
Trên đường về, mẹ khóc nức nở.
không dỗ, chỉ nắm chặt tay mẹ.
Sự là… tôi đã lén đọc được bệnh án của mẹ trong phòng việc.
Trước khi nhận nuôi tôi, mẹ đã từng trải qua… sẩy thai, rồi ly hôn.
lẽ… khoảnh khắc mẹ bế tôi ra khỏi vệ sinh ngày đó…
Điều mẹ nghĩ đến… chính là đứa con đã của mình.
36
lẽ vì vậy… mẹ đã không đành lòng để tôi bị vào trại trẻ mồ côi.
Mẹ nuôi tôi, cam bao mắt bỉ, âm thầm nuôi tôi lớn.
Mẹ chở cho suốt những năm tháng ấy — ngay khi bà biết có thể tôi sẽ mãi mãi thể người thành đạt.
Nhưng… lý do đầu là giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tình của mẹ — đã thắp sáng cuộc đời tôi.
Và vì vậy, tôi cũng nguyện… dốc hết mình để đền đáp tình yêu
Phật từng dạy: “Khởi tâm vì tha, cầu đẳng Bồ Đề.”
Đường còn dài…
ta — từ từ mà đi.