Rồi anh cầm một miếng đưa đến bên miệng tôi: "Há miệng."
Từ…"
"Ưm—"
Tôi vừa hé nhét bít tết vào.
"Không được nhổ ra, nuốt đi!" – Giọng anh lạnh như mệnh lệnh.
Trước anh không bá đạo vậy.
Đúng là làm minh rồi thì khác hẳn…
Cuối cùng, tôi cũng ăn hết nguyên tết đó.
09
Đã rất nhiều rồi, tôi mới ăn được nhiều đến vậy.
Ăn dạ bắt đầu khó chịu.
Muốn nôn… mà lại không dám.
nghẹn lại, khiến tôi trằn cả đêm không ngủ nổi.
chịu à?" – Giang Từ đang cạnh, bỗng từ phía sau.
Chúng tôi ngủ chung giường.
Chỉ là…
Ở giữa vẫn cách nhau bằng… khoảng ba người.
Giang không làm gì quá đáng.
Đêm đó, chỉ là… một ngoài ý muốn.
"Em ăn nhiều quá…" – Tôi khẽ khó chịu.
Ngay sau đó, cơ thể Giang Từ dịch sát lại.
Bàn tay áp của anh tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
mím môi, người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Tôi mình ngủ thiếp đi nào.
không anh đã ngủ từ khi nào.
tôi giữ nguyên thế nửa thân mật nửa xa ấy… suốt cả đêm.
Ở Bạch Sơn suốt một tuần, tôi đã trượt tuyết, nặn người tuyết, ném bóng tuyết, còn chơi cả chèo thuyền trượt nước.
Sau đó, chúng tôi đến Tây An leo núi Hoa Sơn.
Chúng tôi cùng ngắm mọc, mặt lặn núi. tôi đến đỉnh Tây Hoa Sơn, một ổ khóa vàng…
Tôi mua một chiếc thọ.
Tôi thấy sắc Giang Từ thay
Anh không mua gì chỉ lặng lẽ đi vô vàn ổ khóa, như đang tìm kiếm điều đó.
Tôi cẩn thận chiếc khóa thọ tâm khấn nguyện — trên đó, tôi đã khắc "Giang Từ".
Treo xong, tôi đi tìm anh.
theo ánh mắt anh nhìn, tôi thấy một chiếc khóa tình đó ghi: "Giang và Tô Sơ."
Tôi không hỏi gì.
Giang Từ cũng không nói gì thêm.
Rời Hoa Sơn, chúng tôi đi thẳng đến Nội Mông.
Chúng tôi ở lại đó
Tôi muốn ở lại thêm — tôi yêu bao la nơi ấy, yêu bầu trời mây trắng không bụi trần.
Tôi cưỡi gió tung tóc.
Thật ra trước đây chưa cưỡi ngựa.
Lần đầu hề sợ hãi.
Giang Từ cưỡi đuổi phía sau.
lờ mờ nghe anh lại một chút!"
Giọng anh mang theo nỗi hoảng hốt…
Quả nhiên — tôi ngựa.
Máu mũi đầm đìa.
Rất rất lâu mới cầm được.
Giang Từ luống cuống, anh lập tức bế tôi lên đưa đến bệnh
Tôi sống không chịu.
viện — chẳng phải sẽ lộ hết chuyện
Anh mắng tôi: "Em không muốn sống nữa à?!"
"Không phải." Tôi thành lắc đầu.
Chỉ là… không sống được bao nữa.
"Anh sợ chết Tôi bất chợt hỏi.
Giang Từ lạnh lùng đáp: "Chết đi càng tốt, khỏi hại người khác."
Nhưng…
Sau đó, anh không cho tôi cưỡi ngựa nữa.
Anh chỉ lặng lẽ cùng đi dạo trên thảo nguyên.
đó, thường nghe thấy điện thoại giữa đêm.
Hoặc là quản lý hoặc là Dương Vân.
biết… tôi làm vướng chân Giang Từ.
Giờ là lúc sự nghiệp đang như diều gió.
Anh tận dụng cơ này, củng địa vị giới.
Chứ không phải bỗng biến mất không dấu vết.
Tôi… đã quá ích rồi.
"Giang Từ, mình về đi." – Tôi đột ngột lên
Lúc ấy, anh đang ngồi trước laptop trong sạn, nghiên cứu hành Tây Tạng.
Đi Tây Tạng sẽ mất nhiều thời hơn ở Nội Mông.
Nên việc chuẩn bị cũng tạp hơn, anh làm rất cẩn thận.
Anh ngẩng lên nhìn tôi.
nói: "Lục Dương gọi, bảo tôi quay về."
Tôi Giang Từ
cười đến rưng nước mắt, anh nói: "Tô Sơ, thấy anh thú vị lắm đúng không?!"
Tôi lặng.
"Anh là như một con vậy!" – Giang Từ gào trong cơn giận, rồi ném chiếc laptop xuống đất, đập tan
đó, xô cửa bước ra ngoài.
Tôi nhìn thấy máu rỉ ra từ mu bàn tay anh…
Nhưng cuối cùng… tôi vẫn không dũng khí để anh lại.
Sáng hôm sau.
Tôi thu dọn hành định tự rời đi.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy Giang Từ đứng ngay cửa phòng.
Khoảnh ấy khiến tôi thoáng nghĩ… ra cả đêm chưa hề rời đi, vẫn luôn đứng ở đó.
Ngực tôi nhói đau đến nghẹt thở.
Nhưng nét mặt cố giữ vẻ thản nhiên, nhạt.
"Đi Hải." – Giang Từ nói.
Tôi đứng sững nhìn
"Không làm của em nhiêu thời gian – Giang vẫn lạnh lùng, bướng bỉnh như vậy.
Tôi vẫn đi cùng anh đến Hải, đến Disneyland.
Đúng như lời anh nói — chẳng tốn bao
Chúng tôi cùng xem pháo hoa.