lại nổi tiếng.
Rất nổi.
Tôi nhận lời tham gia một buổi phỏng vấn livestream.
MC yêu cầu gọi cho người khiến nhất đời.
Sau đúng năm năm, tôi lại một lần nữa lấy can đảm để gọi cho Tô Sơ.
Tôi hỏi cô ấy: “Năm em rời xa anh, vì anh nghèo sao?”
Nhưng thực ra điều tôi muốn hỏi anh đã có tiền rồi, em có quay được không?”
Cô không lời.
ấy chỉ hỏi: “Giang Từ, anh có thể cho em mượn một trăm nghìn được không?”
khắc ấy…
tôi lạnh đến tận cùng.
Không phải vì cô ấy mở miệng là đòi tiền.
Mà bởi cái giọng điệu bình thản, dưng của cô ấy… khiến tôi thật sự cảm nhận được khoảng giữa chúng tôi giờ xa đến vô cùng.
Tôi cúp máy ngay lập tức.
Tôi nghĩ… mình tiếc nuối gì nữa.
Vì thế tôi đã nhận Dương Vân.
Dương Vân thật sự đã bên tôi rất lâu — từ thời cấp ba tận giờ, thậm chí vì tôi nhận cùng ra vùng Tây Bắc quay phim tám tháng
Tôi không có lý do gì để từ chối cô ấy.
buổi livestream.
trong xe bảo các viên đều chúc mừng tôi và Dương cuối cũng thành đôi sau ấy
Ngay khoảnh khắc đó… như bị ma xui khiến, chuyển cho Tô Sơ trăm nghìn.
Xem như là… mua cho chính một bài học.
08
ký dừng lại ở đó.
Những giọt nước mắt rơi soát, thấm ướt cả trang giấy.
Tôi nhẹ nhàng lau khô, rồi cẩn thận đặt quyển ký trở lại vị trí cũ.
Đêm hôm đó, Từ không
Tôi nằm co trên sofa nhà anh, ngủ thiếp
Khi tỉnh dậy, đã sáng.
Giang Từ về rồi.
Trên tay anh cầm theo sáng: "Lại ăn chút
Tôi dậy, lặng lẽ đi theo sau anh.
Bữa sáng rất thịnh soạn — có cháo sánh, lòng lợn xào, bánh bao nhân thịt, đậu non, nước đậu men, nội tạng dê, bánh nướng…
Tôi chợt nhớ lại, lúc còn bên nhau, chỉ một bữa sáng thôi cũng phải tính toán kỹ càng từng đồng.
Trong tiềm thức, tôi vẫn thói quen tiết kiệm — nên bất giác thốt lên: "Chừng này chắc ăn không hết đâu."
"Đâu ai bảo em ăn hết." – Giang Từ đáp lại, giọng hơi gắt.
Tôi nói thêm
Với Giang Từ của tại, những thứ này đúng là đáng là bao.
Tôi ngồi vào bàn, từ tốn ăn từng miếng.
đối diện, nhưng không hề động đũa.
"Anh không ăn sao?" – Tôi hỏi.
"Anh ăn rồi."
"Ăn cùng Dương Vân à?" – mỉm cười hỏi khẽ.
Từ không trả lời.
ra, tôi không nên hỏi.
Cũng không nên qua giới hạn.
Nhưng… có những lúc thật sự rất nuối.
Tiếc nuối đến nghẹn ngào.
Tôi khẽ nói: "Giang Từ, mình cùng nhau đi du lịch đi."
Giang lên nhìn tôi.
Trong mắt anh thoáng qua ngạc nhiên.
"Mình từng nói sẽ cùng đi đến Trường Bạch rồi còn… "
"Được." Anh lập tức gật đầu.
Tôi gọi cho Lục Dương, nói mình sẽ rời thành phố một thời
Giang Từ ngay cạnh, khoé môi vẫn giữ nụ châm chọc.
Đúng
Tôi đã nói dối Lục Dương.
không là cùng Giang chỉ bảo rằng quê ít ngày để tĩnh tâm.
Lục Dương rất ủng hộ, còn dặn dò tôi đủ thứ, mỉ đến chi tiết.
Điểm đến đầu tiên của tôi và Giang là Trường Bạch Sơn.
Nghe nói, nơi đó vẫn còn tuyết chưa hết.
Chúng tôi đặt thay đồ bơi, rồi đi ngâm mình trong suối nước nóng giữa tuyết trắng.
khoác áo choàng tắm thật
Giang Từ đã vào ngâm riêng rồi.
Anh cười nhạo tôi: kín thế làm gì? Chẳng phải anh thấy hết à?"
không phải vì ngại.
Mà tôi — sợ anh nhìn thấy thân thể gầy gò, trơ xương của tôi… sẽ dọa
Tôi chần chừ, nhưng cuối cùng cởi áo choàng, bước vào bồn.
Tôi một góc, giữ cách thật xa với anh.
Giang Từ nhìn tôi rất lâu.
Rồi đột nhiên… anh tiến lại gần.
Anh nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt đầy tức giận: "Đi Lục Dương, chăm em kiểu này
"Giờ thịnh cái gọi là ‘gầy là đẹp’ Mấy nữ minh tinh trong giới không phải cũng—”
“A!"
Giang Từ bất ngờ cắn mạnh vào vai tôi.
Cơn đau khiến tôi không kìm được mà bật ra tiếng hét.
Anh buông vai ra, nghiến răng mắng một câu: "Gầy đến phát
Rồi giận rời khỏi bồn nước nóng.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh khuất dần.
Dáng người thật sự rất đẹp…
Vòng eo đúng cơ bụng đúng cơ từng đường nét đều hoàn hảo…
khi Giang Từ đi rồi, vẫn ngâm mình trong nước rất lâu.
Dù sao… giác dễ và hoa như vậy, có lẽ sẽ có lần thứ hai.
Khi tôi quay về phòng, bữa tối đã được nhân viên mang đến từ trước.
Chúng cạnh cửa kính lớn, ngắm mảng tuyết sót lại bên ngoài, vừa ăn bít tết cao cấp.
thêm chút nữa đi." – Giang Từ nhìn tôi đặt dao nĩa xuống, giọng phần lệnh.
"Em no rồi."
Từ bắt đầu hóa khẩu tôi ngày càng tệ.
tôi còn chẳng ăn nổi một thìa cơm.
Hôm nay ăn được thế này… là cố gắng lắm
Giang Từ không nói gì, lấy đĩa của tôi, có phần bực cắt bít còn lại nhiều miếng nhỏ.