01
Tôi chằm vào tờ chuẩn đoán hồi lâu rồi bấm gọi cho Tư Niên.
“Anh đang ở đâu?”
“Liên quan gì đến cô?” Chúng tôi vợ chồng, nhưng ngay cả quyền hỏi han cũng xem là vượt quá giới hạn.
“Về nhà một chuyến tôi gõ gõ mặt bàn, nói: “Chúng ta ly hôn.”
“Hừ.” Đầu dây bên bật ra một tiếng lạnh rồi cúp máy. Cũng đúng thôi, chiêu tôi dùng nhiều quá rồi, phần lớn chỉ là cái được anh một lần.
Anh ta không tin, cũng phải.
Tôi chờ hai ngày, ta vẫn không về.
Tôi nhìn tờ giấy tuyên án tử hình mang tên chuẩn đoán bệnh, không muốn lãng phí thêm dù chỉ một giây. Xách túi lên, rời khỏi nhà.
Muốn tìm Tư Niên, còn một cách nữa – chiêu này tôi chưa bao giờ thất bại.
Cốc cốc cốc! gõ mạnh lên cánh cửa trước mặt, cô nàng điệu đà mở cửa, ánh mắt vừa mở đã tràn đầy hoảng sợ, như thể tôi có thể giết cô ta ngay qua khe cửa vậy.
Tôi đảo mắt, lạnh nhạt nói: “Này, gọi Tư Niên về nhà Nói với anh ta tôi muốn ly hôn. Nhớ chuyển lời cho chuẩn trong đám người tình của anh ta thì tôi đánh giá cao nhất đấy. Chờ tôi ly hôn xong, biết đâu cô được lên làm bà Tư.”
Cô nàng mím môi, mắt đỏ hoe: “Cô Lâm… tôi chưa bao giờ có ý đó...”
Tôi thở dài, cắt ngang lời cô ta: “Thôi đủ rồi, đừng khiến tôi buồn nôn Mau lời đi. mai anh ta còn không sẽ phá cửa xông vào, đập cái ổ của cô. Cô tưởng lắp cửa là cản tôi chắc?”
Chẳng buồn đôi co, người bỏ đi. Nếu không có gì bất ngờ, đêm nay gặp được Tư Niên – ta quý cô ả Tâm như vàng, tôi mà tận cửa khiêu khích thế này, làm sao ta nổi?
Trời vừa sập tối, anh ta đã giận đùng đùng thẳng đến trước mặt tôi.
“Tôi đã với em bao nhiêu lần đừng có mà đi Kiều nữa!”
Tôi ung dung rót một ly rượu nhàn nhã nhìn anh ta: sao? Tôi cứ đi đấy, anh làm được gì tôi?”
ta tức đến mức gần như run người, nhưng cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể phun ra mấy tôi chán ngấy: thật sự không hiểu em làm làm gì. Kiều Tâm ngoan ngoãn như thế, giữa chúng ta thì chẳng còn tình cảm, em lại không chịu ly hôn, chẳng lẽ ngay cả việc tôi muốn bên cạnh người khiến mình dễ chịu cũng không được?”
có phải mong ai cũng cô độc như em mới thấy vui không?”
Choang! Tôi đập vỡ ly trong tay.
Anh ta nói đúng. Tôi cô đơn. vì thế suốt những năm cố níu lấy ta không rõ ràng giữa chúng tôi từ lâu đã chẳng còn tình cảm, tôi vẫn không chịu buông tay.
“Phải đấy, tôi đã ở trong địa ngục, sao lại được thiên đường?” Tôi nghiêng đầu anh ta, miệng không chịu yếu thế, đáp trả
Nhưng lòng thì chỉ thấy mệt mỏi. nhiêu năm nay, mỗi lần gặp Tư giằng co như này. nghĩa gì đâu?
lại ly rượu, ngồi xuống đối diện anh ta, đặt thỏa thuận ly mặt: đi. Dù tôi có xuống địa cũng không muốn lại anh đó.”
“Lúc sống chán nhau tận rồi, chết rồi cũng đừng đến tôi nữa.”
Tư Niên mặt mày căng cứng, mở thỏa ra Tôi lặng lẽ nhìn anh ta thành ly – anh ta vẫn đẹp trai như xưa, lông mày rậm, mắt sâu, mũi cao, môi mỏng... À, môi thì vô tình cũng
Ông thật công bằng. Có mười năm vẫn giữ nguyên vẻ điển trai.
lại định giở trò nữa đây?” Anh ta nheo mắt nhìn tôi, cảnh
Tôi cười khẩy: “Tôi chỉ muốn giữ lại căn nhà lại tất cả sản chung tôi đều không lấy. Anh không thấy à?”
vì trước kia tôi đòi quá nhiều, đột nhiên buông bỏ, khiến anh ta sinh
Căn nhà này là nhà hôn chúng tôi. đã chẳng bán được bao nhiêu, nhưng tôi thật không muốn bất kỳ người phụ bước vào với anh ta. Tôi ích kỷ, tôi không chịu nổi cảnh anh ta ân ái với khác trong không gian từng thuộc về hai chúng tôi.
Hơn nữa, nhà không bao nhiêu, nhưng bán đi đổi một mảnh đất có phong thủy tốt để nơi yên cũng coi lý. Đến với hai bàn tay đi cũng với hai bàn tay trắng – thế lại lòng.
Tư Niên cẩn trọng xem lại bản thỏa thuận vài lần, cuối cùng mới nói: “Tôi sẽ bảo luật sư viết lại. Nhà để ngoài ra sẽ chuyển thêm cho em mười Chúng ta hoàn toàn chấm dứt.”
Tôi nhướng mày – cũng phóng đấy. Mười năm tình cảm, anh ta dùng mười triệu mua đứt sạch sẽ.
“Luật sư của anh? Luật sư của tôi anh không tin, luật sư anh thì tôi phải tin chắc?” Đấy, đúng là còn biết nói chuyện tử tế với Niên nữa rồi. là chuẩn buông tha cho anh ta, cũng không được mà phải đâm anh ta vài câu.
dài một hơi, tôi dịu giọng: rồi, tôi đồng ý.”
Anh ta cầm bản thỏa thuận định ra ngoài: mai trợ lý của tôi sẽ đem bản mới đến, tốt nhất là cô ký cho xong.”
Chắc anh ta mong lâu lắm rồi. còn tưởng anh sẽ khẩn với đội sư giữa đêm để bàn xem tôi âm mưu gì
Tôi nhún vai, đại: “Ừ, tùy. Càng nhanh tốt.”
Anh ta vẫn nhìn tôi nghi ngờ, rồi bồi thêm điều “Tôi vọng sau khi nhận tiền, em sẽ rời khỏi thành phố C. Chúng ta đều có cuộc sống riêng của đúng không?”
Trong lòng khẽ nghẹn lại, đắng như mật. Không nói thêm nào, tôi dứt khoát đẩy ta ra khỏi cửa, đóng – khuất mắt.
02
Trợ lý của Tư Niên đúng là người có mức lương cao phải vô lý. Khi đưa thỏa thuận hôn đến, cậu ta vẫn lễ độ cúi chào “Chào giám Lâm.”
Chuyện và Tư Niên rạn nứt, cả ty ai cũng biết. Kiều Tâm còn ra mặt đưa cơm trưa cho anh ta đầy ngọt ngào. Tư Niên cũng biết cách tôi – thật sự đưa cô ta vào công ty làm trợ lý cho
Dĩ nhiên cô ta chẳng trụ được lâu, cuối cũng ngoan ngoãn về nhà. Còn Niên, đầu tiến ly hôn.
Tôi cũng không quay công ty nữa, danh xưng “Tổng giám đốc Lâm” chẳng mấy ai còn gọi. Trước mặt tôi đây, chàng trai này có lẽ là người duy nhất còn giữ lễ.
Tôi mở bản thỏa thuận, lật đến trang cuối
“Tổng giám đốc Lâm, chị có thể xem lần nữa.”
“Không cần, chẳng gì để xem nữa
Tôi cười, lại bản thuận cho cậu ta: “Nhắn với Tổng giám đốc của các cậu, một sau tại Cục Dân chính có đến muộn.”
Đừng lãng phí thời gian cuối cùng của tôi.
Cậu ta cúi rời đi. Hai tôi trước một sau bước ra khỏi
Tư Niên không muốn tôi ở lại thành phố C, mà tôi cũng ý định ở lại. Lá về cội, quay về quê nhà.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, cuối cùng đã đặt chân lên đất Thanh Thành.
Nghĩ lại, cũng đã năm năm chưa trở về.
Việc đầu tiên là đến nghĩa trang.
“Bố mẹ, ông bà, con về thăm mọi đây.”
Tư Niên nói đúng – tôi thật sự rất cô đơn.
Tựa người vào bia mộ, tôi xuống. Bố mẹ vì tai nạn lúc tôi còn nhỏ, sau khi tốt đại ông bà lần qua đời. Tôi chôn họ gần nhau, nghĩ như vậy tiện bề viếng.
“Con cũng vừa mua một gần đây cho là... con sự nhớ người, hai là...”
Tôi bật cười: “Con thấy phong thủy chỗ cũng ổn đấy.”