Tôi ngồi Trời đầu đông đã đầu lạnh, tuyết lất rơi, bàn chân cũng tê buốt theo.
“Thôi được rồi, con về đây. Rồi sẽ nhanh thôi, chúng ta gặp lại. con sẽ cho mọi người nghe cho bằng hết của tên khốn Tư Niên này, mấy năm hắn làm ra trò
Tôi vừa bẩm vừa phủi bụi trên áo, xoay người khỏi trang.
Đúng lúc tan học, tôi đi ngang qua trung học Thanh Thành, dừng lại lúc.
trẻ trong bộ đồng phục ai gương mặt – thời đi học, niềm vui lớn nhất chắc là nghỉ lễ, dù chỉ là cuối tuần.
Tôi đứng trước cổng rất lâu, cuối cùng vẫn nhấc chân trường.
“Này, cô làm gì đấy?” Bác bảo vệ lại. Tôi vội đáp: “Giáo viên gọi phụ huynh, bác ơi, em đang gấp, không kịp giải thích, thầy cô mà chờ lâu phiền.”
Có lẽ vì khóe mắt tôi đỏ hoặc cũng có thể tôi diễn quá bác bảo vệ để tôi vào.
Tôi thở phào, bắt đầu bước chậm rãi qua sân trường.
Có vài học sinh đang quét dọn, mấy cậu trai ngợm tuyết nhét vào áo bạn bị các nàng rượt đuổi chạy vòng quanh.
Tôi nhìn mà cười – dường như chỉ cần chớp mắt, thấy thân năm xưa... và cả Tư của năm
Tôi lắc đầu đi về phía dãy lớp học, lần theo ký ức tìm lớp 12A5 ấy – vẫn tầng trệt, trong phòng chẳng có ai.
Tôi nhẹ nhàng xoay tay nắm – cạch – mở.
Từng bước một, tôi đi vào lớp học. Cái mùi cũ kỹ thoảng như kéo tôi về những ngày xa lắm.
đếm từng bước, rồi ngồi xuống đúng chỗ của mình xưa, đầu vào cánh
“Một, hai, ba...” Đây bí kíp thời đi học của tôi – chỉ cần đếm ba, Tư Niên xuất hiện.
Tôi ngẩng – và chàng trai năm ấy đang đứng cạnh bàn, nở nụ cười rạng rỡ, chìa tay ra:
“Nhân mình về nhà thôi.”
hoàng hôn rực rỡ nhất trong ngày rơi xuống người anh, như lên dáng hình ấy một lớp ánh vàng dịu dàng.
“Một, hai, ba.” Tôi mở mắt ra – giấc mộng vỡ tan ngay trước mắt.
Tôi thở xua tan chút ảo không có trong rồi dậy rời khỏi lớp.
Trước khi ngoái đầu nhìn lại một – căn phòng yên ắng ấy, cô gái trẻ ngẩng đầu lên, mỉm tay vào tay trai, khẽ đáp “Ừ”.
Chớp mắt một cái – tất cả biến như bong bóng xà phòng.
Tất cả… đều những điều thể quay lại.
03
Tôi ở lại Thành một tháng. Đông ở đây đến sớm nhưng lúc đặt chân trở lại thành phố, hiếm hoi thay... lại thấy một ấm áp.
“Sao em đi lâu vậy?” – Tư Niên mặt mày không vui.
Tôi lười biếng ngáp một cái, lườm anh ta rồi sải bước đi thẳng.
“Sao? Ly hôn cũng phải dẫn tình nhân theo à? Bên này ly bên kia cưới luôn
Tôi liếc thấy Kiều Tâm đang nép sau lưng anh rụt rè như thể làm chuyện gì sai – tự dưng trong lòng thấy bực, nên câu nào nói ra cũng đầy gai nhọn.
“Em nói cho đàng hoàng đi. Hôm nay Kiều Tâm không khỏe, lát nữa tôi đưa cô ấy viện.”
Tôi xoa xoa đôi tay lạnh bực bội hơn: “Ồ, thì hay quá. đưa cô ta đi khám trước đi, tôi không vội – chờ cũng được.”
Tư Niên đưa tay định kéo tôi đi: đừng có gây nữa, đi nhanh lên!”
Tôi bướng bỉnh đứng yên tại chỗ: “Anh định cưỡng ép à? giữa công cộng như thế thấy mất mặt
Kiều Tâm lại bắt đầu rơi mắt sau lưng anh ta, lí nhí: “Đừng cãi nhau mà... đừng cãi nhau...”
nghẹn đến phát buồn nôn: Niên, chỉ cần anh đừng dày vò tôi thế này, tôi đã ký cái giấy chết tiệt đó từ lâu rồi. giờ – hoặc là anh đánh tôi bất tỉnh rồi kéo tôi đi làm thủ hoặc anh cút!”
Mặt Tư đỏ bừng như gan lợn, lườm tôi như muốn thiêu cháy rồi kéo Kiều Tâm bỏ đi.
Tôi vẫn thấy nơi ngực. ngợi một tôi đi mua cây gậy chày – cầm thấy rất vừa tay, liền bắt taxi đến nhà Kiều Tâm.
Tôi gọi thợ khóa, rồi gọi cả ban quản lý tòa nhà.
“Chủ căn này là ai?”
Nhân viên quản cúi đầu lễ phép: “Là ngài Tư
mỉm cười, đưa ra giấy đăng ký kết hôn: “Chúng là vợ hợp pháp. Đây là tài sản chung. Phiền anh cửa tôi.”
Thợ khóa mở gọn, tôi họ đi rồi thẳng vào trong.
Tư Niên cũng khá thích chụp chung với cô ta mặt không bao giờ nhưng lại cả đống.
Từ khi tốt nghiệp, Tư Niên nào cũng bận rộn, ảnh chụp giữa tôi dần ít đi. Ban đầu là nằm ngủ quay lưng lại nhau, đó thì tách phòng ngủ, rồi đến lúc hoàn toàn sống riêng – tôi mới ra cảm đã sụp đổ thật Bởi vì Tư Niên bắt đầu dẫn những người nữ khác về anh ta.
Tôi đi một vòng căn hộ, nhẹ tay đập vỡ một món đồ trang trí bằng ngọc món ấy bà nội tôi lúc thời rất thích. từng mua tặng bà, nhưng đời như ý – bà không sống qua mùa năm đó.
Tôi từng mắc món đi đâu mất. Hóa ra... bị Tư Niên mang đi lấy lòng nhân.
Tôi chẳng còn do dự cầm gậy bóng chày trong tay vung lên, vù vù nghe đến rợn người. Chẳng mấy chốc, cả căn phòng bị tôi đập nát tan tành.
tôi ra tay mạnh, máu từ chảy nhỏ giọt xuống sàn. Tôi ngửa để tránh máu rơi thêm, rồi cúi xuống — bắt ánh sờ của Kiều Tâm và cái nhìn giận dữ của Tư Niên.
“Lâm! Thủy! Nhân!”
“Ọe!” Tôi giả bộ buồn nôn: “Đừng gọi tên Nghe buồn nôn.”
Tôi dí gậy vào ngực Tư Niên, chữ từng câu: “Ngày mai, gặp nhau ở Cục Dân chính.”
Tôi đã hả giận Cuộc hôn nhân – một ngày tôi cũng chẳng muốn níu nữa.
Nhân, tôi nhịn em đủ lâu rồi!” Tư Niên giận đến nổi trán, ép tôi Mũi tôi lại đầu chảy máu, tôi đầu lên, ép cho nó chảy ngược trở lại.
vậy?” Anh ta buông lỏng lực, tôi dễ dàng lùi lại một
“Tôi người, là do anh với tình nhân của anh tôi điên lên đấy.” Tôi vác gậy lên vai, nhìn vào ta: “Tư Niên, tôi cũng nhịn anh lâu rồi. ký đi. đi đường anh, tôi đi độc mộc của tôi. Cả này đừng gặp lại nữa.”
Kiếp sau... cũng đừng lại.
Đau lắm. Thật sự... đau đến không thể chịu nổi.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, hôm sau Tư Niên đến một mình. Chúng không nói thêm một lời, nhanh chóng ký Con dấu đóng xuống, cuối cùng, tờ giấy ly hôn cũng nằm trong tay chúng tôi.
Tư Niên không thèm nói câu quay lưng bước đi, dứt đến mức không ngoái lại một lần.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta rất lâu, bỗng nhớ tới một đêm đã rất xa – lúc ấy, đưa cho tôi chiếc túi sưởi ấm áp, nói: “Nhân Nhân, em đi trước đi, anh đứng đây nhìn em đi.”
Bàn tay khi ấy ấm lắm. Ánh mắt rực Khiến đêm đông của chẳng lạnh nữa.
Tôi thở ra một hơi khói trắng, nước mắt, rồi bước chuyến rời khỏi thành phố C.
Tư Niên à, chúng ta chắc là… sẽ không gặp lại nữa.
04
Tôi nhập viện, bắt điều trị – mà nói cũng chẳng mấy chuyên tâm.
“Giường 18! lại tự ý rút kim nữa rồi!” Đang chống nạnh mắng tôi là y tá thực – còn rất việc lanh lẹ, mà cũng chẳng nể nang.
Tôi co vai lại, ngoan ngoãn nghe mắng. “Cô không muốn trị đúng không? Nói
Tôi đảo nửa đùa nửa thật: “Tôi thấy cái này lạnh quá, đó. Cô tìm giúp tôi cái túi chườm nhỏ được không?”
Cô nàng bán tín bán cuối cùng vẫn bội mang cho tôi cái túi sưởi nhỏ xinh.