“...Em không muốn gặp anh nữa, đúng không?”
Tư đứng trước bia nhìn người trong chỉ mỉm cười, nhưng lại chợt nhớ dáng vẻ cô ấy đứng trước mặt mắng anh một trận tơi bời.
Dù chỉ là… cầm cây cho tanh căn nhà một trận cũng được.
Đáng tiếc, không thể nữa rồi.
đúng là độc ác… một câu cũng không để lại cho
cuối cùng cũng không cho gặp, chỉ để lại một đất mộ mà em mua lâu.
“Y tá Chu khóc dữ lắm, cô sẽ bao giờ xem hai tập cuối bộ phim nữa đâu, vì đã hứa sẽ cùng
Cô bé ấy khóc sưng mắt.
Anh chỉnh lại bó hoa lớn đặt trước mộ, khẽ nói:
“Em đưa cho cô ấy, cô ấy mang quyên góp cả rồi. Em nhìn người vẫn chuẩn như xưa – tá Tiểu Chu là đứa tốt. Cô bảo, mình là người chữa bệnh cứu người, nên số tiền nên đến tay những người cần nó hơn.”
Ngoại trừ việc yêu em những điều còn lại… em luôn nhìn đúng người.
“Đồng Niệm chia tay Vọng rồi, Từ Vọng kết nữa, chỉ ngày đứng nhỏ cô ấy mua, mãi… mà cô ấy chẳng ra gặp.”
Tôi nghĩ, chắc là Nhân Nhân đã gì đó với Đồng Niệm – mà cô ấy sẽ không kể tôi biết.
“Nhân Nhân, em chẳng bao đến giấc của anh?”
Tôi vẫn đưa tay chạm lên bức ảnh lạnh ngắt ấy: “Cũng phải, em nên trách anh.”
Tôi mở chai khẽ thì “Nhân Nhân, anh cũng chính mình.”
“Lúc đầu chỉ là cảm giác lạ… mới lạ thôi mà. Sao đi mãi, chẳng quay đầu được nữa?”
Nhân, anh chưa từng nghĩ sẽ ly với em, em chắc không tin đâu – nhưng anh thật muốn tay. Anh
… tưởng em mãi không rời đi.
Em vẫn luôn đứng sau lưng anh, chỉ cần anh quay là thấy em ở có thể
Là anh tham lam.
“Nhân Nhân, dù anh nói gì, chắc cũng không tin. Không sao cả… nếu em gặp anh, thì để anh đi gặp em vậy. Anh còn nhớ, ước nguyện của mình…”
“… là có một mái nhà cùng em.”
“Nhân Nhân, từ em đi… anh thật sự không còn ai khác
“Em chắc nghĩ anh nực cười lắm, mà anh cũng thấy mình nực cười. đến tận lúc này, mới nhận bản thân thật sự muốn điều gì?”
“Em chắc nghĩ là Đồng Niệm đã cho anh biết em ở đúng không? Không phải đâu, là anh đã tự
“Nhân Nhân, là anh đã tìm em.”
em rất lâu rồi. Về nhà không có, đến công ty cũng chẳng thấy… Anh hoảng lắm, anh tìm mãi không thấy em đâu.”
“Rồi cuối cùng tìm thì đang nằm trong bệnh viện.”
“Anh thà rằng em lừa anh, mắng anh, đánh anh… chứ không muốn em thực bệnh.”
lau mắt: “Chắc giờ em lại muốn anh đạo đức giả, mèo khóc chuột rồi chứ gì.”
Nghĩ một lúc, tôi nói: “Ngôi nhà chúng ta, anh mua lại
“Ngôi chất đầy kỷ niệm đó, sao có thể để người ở được?”
“Cả quán nhỏ sau trường học năm xưa… anh sang tên rồi.”
“Chỗ là nơi em thích nhất, này… sẽ là anh nấu cho em.”
“Chắc chắn em sẽ mắng anh, nhưng không sao đâu – anh mơ còn mong được nghe em mắng cơ mà.”
Bỗng anh sực nhớ ra, lấy từ túi một hộp bánh, vội bày trước bia “Đồng nhất định bắt anh phải cái này cho em. Suýt nữa thì quên mất.”
“Cô ấy nói là đầu làm để dành cho em. Em thử đi nhé, nếu không ngon… nhớ vào mắng cô ấy trong đó.”
“Nhân anh nhớ em lắm… giấc mơ của anh, được không?”
Tôi che mắt nghĩ – chắc em không muốn đâu.
Vậy thì, để anh… đến tìm em.
Đồng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định chôn tro cốt của Tư Niên cạnh Nhân
“Trời lạnh rồi, mau về Từ Vọng ô đứng bên cạnh khẽ nói.
“Tôi Tư Niên sẽ mình sống yên ổn.”
Ánh mắt Từ Vọng trầm xuống: “Ký ức nề quá, anh ấy không thể buông bỏ.”
“Vậy lúc đầu lại làm như thế?” cô
Từ Vọng đầu: nhìn không rõ.”
Niệm siết chặt áo khoác xoay người rời đi.
“Anh đưa em về cửa hàng nhé?” Từ
Niệm chỉ vào bóng đứng dưới gốc cây xa xa: “Không cần chồng em đang đợi rồi. Anh về sớm đi, trời lạnh
Ký ức quá nặng, ai có thể thực sự buông bỏ?
Nhìn không rõ, thì đáng phải lỡ.