Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

“Nhân Nhân... bỏ anh thật sao?”
Ừ, bỏ rồi.
Nhân... gầy đi nhiều quá.”
Ừ, bệnh
“Nhân Nhân, em tha cho anh được không? Anh bảo những người khác rời đi hết rồi. Sau sẽ về nhà đúng mỗi ngày đều nói em – trước kia vậy.”
Mũi tôi cay xè, tôi mở mắt nhìn anh: “Tư Niên, có phải anh biết tôi mềm lòng, mới cứ liên tục thử hạn của như thế không?”
Anh im lặng.
“Nhân Nhân... sai rồi.”
“Anh sai ở đâu chứ? Chẳng thấy chán rồi nên đi tìm mới. qua là người luôn ở bên cạnh anh biến mất anh thấy hụt hẫng. Rồi sau đó nhận ra cô ấy sắp chết, thế là thấy áy náy – vậy
“Không anh phải như vậy!” Tư Niên 18 hay 28 tuổi giống hệt nhau – mím chặt, nước chã rơi
“Tư Niên, đã không còn yêu tôi từ rồi. Đừng những lời tự lừa mình dối người như thế
Tôi cố gắng ngồi dậy, giọng kiên quyết: “Dù giờ tôi có khỏi hẳn, về nhà với anh – lâu sau, anh lại chán kiểu cuộc sống là người luôn đi tìm cảm giác mới. Nếu chúng ta sống cùng nhau 5 năm, 10 năm... anh vẫn sẽ quên hết mọi chuyện, lại có thêm một cô gái trẻ xuất hiện.”
“Anh sẽ không...” – Giọng anh đến mức tôi giả vờ không nghe thấy.
“Anh sẽ lại dắt họ đến tôi hỏi tôi có muốn ly hôn không. Họ nói với anh họ rồi anh sẽ đi. Họ nói họ buồn, anh sẽ bỏ lại để đi dỗ dành. nói họ có thai, rồi sẩy thai, anh sẽ lập tức mặc định tôi là lỗi – và chỉ không thương tiếc.”
“Nhân Nhân...”
Tôi cắt “Không sao thật sự không sao. đầu tôi chưa từng muốn trói buộc – tôi chỉ sợ anh không nhận ra lòng mình. Nhưng Niên à... sao anh lại lầm tưởng áy náy là yêu chứ?”
Tư Niên mặt khóc nở – như một chó nhỏ bị bỏ rơi.
Anh ta ôm lấy tôi, mắt ướt cả vạt áo của tôi, miệng ngừng lặp đi lặp lại: “Anh yêu em, anh yêu em, Nhân... yêu em...”
dối
Tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ anh ta yêu tôi thật lòng vậy mà giờ đây, anh ta cố gắng lừa gạt tôi sao?
Tôi ngẩng đầu lên, nghĩ thầm – tôi sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào vì Tư Niên nữa. Một giọt... không.
10
Thời gian tôi táo còn nhiều. Mỗi lần mở ra, nơi đầu đều một bó hồng phấn.
Tôi không còn từ việc Tư Niên vào phòng bệnh của mình nữa – nhưng cũng không còn nhìn anh ta.
Mỗi lần y tá Tiểu Chu đến tiêm cho tôi, cô ấy đều lén lau nước mắt. lòng tôi thấy áy – cô mới thực tập, còn quá trẻ để đối mặt với chia ly.
Tôi siết nhẹ tay cô ấy: em một món quà.”
“Quà thế ạ?”
khóc thì mới nói.”
Cô mím môi: “Ai khóc chứ, em đâu có!”
Tôi bật cười. Món quà này... chỉ khi tôi chết rồi, mới kể được.
giúp lau người. Tôi không giãy giụa chỉ nhìn anh ta rồi nói: “Anh hơi xấu rồi
Anh ta vội vàng dừng lại, hỏi tôi: “Em thấy chỗ nào xấu, anh đi chỉnh
Tôi lắc đầu: “Đừng chỉnh. Dù chỉnh cỡ nào, cũng không thể quay lại tuổi mười tám
Tôi nói: “Tôi vẫn thích cái dáng vẻ sạch sẽ, tươi sáng của một thiếu niên.”
Tư cố gượng cười, nhẹ nhàng đắp cho tôi.
“Tư Niên, anh không còn yêu tôi nữa... có phải cũng vì tôi không còn của mười tám không?”
Tôi sự muốn biết. Nhưng Tư Niên không lời. Anh ta quay lưng khóc nấc lên. Bờ vai anh ta run lên dội, như thể chỉ cần một chút nữa là ngất đi mất.
Tối đó, anh ta nắm lấy ống truyền dịch, vuốt ve má tôi, thì thầm: Nhân cũng xinh... là người đẹp nhất.”
Dối trá. Nếu thật sự đẹp đến – sao lại người khác?
Tôi không quay người ngủ mất.
Sau lần thứ n tôi nài nỉ Chu cho thêm thuốc giảm đau – thời tiết cuối cùng cũng ấm một chút.
Sau trận tuyết rơi lớn.
Đồng xách giỏ trái cây vào phòng tôi. Tôi hỏi: “Cho tớ dạo một chút được không? Trời hôm nay đẹp
Cô ấy nhìn quanh rồi hỏi: “Tư Niên đâu rồi?”
Tôi “Anh ta đi mua hoa.”
Đồng Niệm cười rồi giúp tôi mặc thêm ấm, đẩy chiếc xe lăn ngoài cửa.
Khi đi ngang trạm tá, tôi nhìn thấy Tiểu Chu đang đứng đó. Tôi vẫy tay chào, cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
liền nói Đồng Niệm đi lấy thêm một chiếc áo còn mình đứng đợi chỗ cũ.
“Phim vẫn chưa xem xong đấy nhé!” – Tiểu Chu đỏ mắt nói.
Tôi mỉm đáp: “300 tập! Em đã cùng 298 tập rồi cơ mà.”
Cô ấy ngẩn “Vẫn còn hai tập nữa
Cô ấy muốn tôi quay lại xem hết.
nhẹ nhàng nói: “Còn tập, xem nhé. Nhớ hết
Tôi nói với cô sắp đến thế giới mới rồi.”
Tôi phần nào hiểu tình trạng của mình... gọi là “thời khắc phản hồi hiệu sinh tồn”.
Tiểu Chu định nói gì khác thì tôi vẫy tay: “Tiểu Chu ạ, em phải sống thật tốt nha.”
Cô ấy là một cô gái bụng, phải sống những ngày còn lại.
Đồng Niệm đẩy tôi sân nhỏ, rồi để tôi ở chỗ đón nắng ấm.
Nắng sớm xuân dịu dàng, tôi dựa lưng vào ánh sáng, thong hỏi: ‘Đồng Niệm, đã nói với Tư rằng tớ ở đây rồi à?’”
Cô ấy ngập ngừng, rồi cúi hỏi có muốn uống chút nước không?”
mỉm cười: “Không sao đâu.”
“Từ sắp hôn rồi đúng
Lần này cô ấy không im lặng, chỉ nhẹ gật đầu.
“Cậu... thì
mắt cô ấy xa xăm, giọng gió khẽ buông: “Tớ cũng không rõ.”
Tôi gật đầu, không nói thêm nữa.
“Á Bảo?” Tôi đột ngột gọi cô bạn thân mật thuở
thể Đồng Niệm cứng mắt ứa đỏ.
“Niệm cậu còn nhớ hồi học cấp 3, mình từng có ước mơ gì không?”
Đồng Niệm khẽ môi, suy chút rồi đáp: “Muốn làm thợ làm bánh. Hồi ấy mình đồ ngọt lắm. Mơ ước làm những món ngon nhất, để ai ăn vui.”
Ước mơ thật đơn biết
Đồng Niệm trẻ mẹ nuôi lớn một mình. Hai đứa cùng hoàn cảnh, kề vai. Chúng tôi đã bám nhau sống.
Tuyết đông sẽ bởi nắng ấm còn Tư Niên, chính là nắng rực rỡ nhất đời tôi.
“Nhân Nhân! Nhân Nhân! Nhân Nhân!” Tôi quay thấy Niên ở cửa ôm hồng phấn tên tôi – nửa rướn ra ngoài, ánh mắt nóng bỏng lạ thường. Tôi nhìn anh từ xa, nghĩ: thế này là đủ rồi. Chỉ cái thôi – đủ rồi.
“Chúng ta về đi Đồng Niệm định đẩy xe.
Tôi giơ tay ngăn cô lại, nụ cười nghịch ngợm: “Niệm Niệm à, đây là phần thưởng việc cậu lén nói với Tư Niên mà không để tớ biết.”
muốn cậu đưa tớ đi.
Nước mắt Đồng Niệm trào ra. đưa tay lau nhẹ mắt cô.
“Niệm nhìn đi – điều muốn thấy nhất là cảnh này.”
Tôi chỉ nhẹ vào Tư “Anh ấy... quan tâm tớ, chăm sóc tớ, lo lắng tớ vì tìm không mà mồ hôi.”
lần đầu Tư Niên cho đến hôm nay, đúng nửa đời người của
tựa vào lưng xe, làm bản thân thoải mái hơn.
Nửa đời – biết sao lâu thế.
“Dù tốt, đều là từ anh Cảm xúc chân thành nhất, lời cay nghiệt độc địa nhất, tình khó buông nhất.”
Tôi nhắm mắt lại, giọng ngào: “Niệm Niệm, sao ta lại... gục ngã vì một người đàn ông vậy?”
Bỏ quên ước mơ đầu bỏ quên điều giản đơn nhất, bỏ quên niềm vui sao lại dễ dàng thế
“Niệm Niệm…” Tôi tay nắm lấy cổ cô ấy, khẽ nói: “Niệm Niệm, tớ cũng từng mong rằng cuộc đời cổ tích, nếu gặp khó khăn... sẽ ai đến cứu rỗi chúng ta.”
“Nhưng có đâu, Niệm Niệm, không có…”
Nước mắt tôi rơi xuống bàn tay, bật lên như một giọt Niệm, ai có thể chúng ta
“Chỉ có chính chúng ta… mới có thể cứu mình thôi…”
“Niệm Niệm, tớ mong cậu hạnh phúc. dĩ... vốn dĩ xứng phúc nhất mà!”
ta lẽ ra... đều đáng được hạnh phúc.
Môi Đồng Niệm run nước mắt như mưa rơi đầy lên tay tôi, cô chỉ có nghẹn ngào lại: “Nhân Nhân… đi…”
Chúng tôi đã quá quen làm người lớn, rất ít khi dám những lời trẻ con như vậy. Trên đường trưởng thành, điều không nên nhất là thốt ra những lời yếu đuối.
Nhưng giới và chết, tất đều có thể tha thứ.
Tôi nhìn cô khóc, nhưng không còn sức để lau
“Niệm Niệm, đi làm điều cậu muốn làm nhé.” Dù là gì đi nữa, mong cậu được sống là chính mình, dù là ở bên Từ Vọng, giữ một tình yêu không kết cũng không sao.
“Cậu phải... hạnh phúc.”
Thay tớ mà sống thật phúc nhé.
“Nhân Nhân! Nhân tỉnh lại đi, cậu có lời nào muốn nói với Niên không…” Đồng Niệm nức nở bên tai tôi.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, linh như đang bị kéo ra thân tôi chỉ có thể lắc đầu thức.
Nói gì đây?
Khi yêu nhau, tôi đã nói đủ lời ngọt ngào. Khi không còn được yêu, tôi đã nói hết lời níu kéo. Khi lòng chết hẳn, tôi cũng nói đủ lời cay
gì để nói anh nữa?
đời này, tôi đã nói với anh tất cả những gì thể
ra đến cuối cùng, lại chẳng còn lời nào để nói.
“Niệm Niệm…” Tôi vẫn cố nở một nụ cười với cô ấy.
“Trời nắng đẹp đấy.”
Là ngày nắng – thứ tôi nhất, một ngày ấm.
xuống âm cũng sẽ không lạnh nữa.
“Nhân Nhân!” Có tiếng lao ai thét chạy đến. Tôi mắt, nhìn thấy – Tư Niên, ôm bó hồng
Anh lảo đảo tiến về phía tôi, như dùng hết hơi sức cuối cùng.
Trong cơn mơ hồ, tôi dường như thấy mùa xuân năm xưa – có cậu bạn mặc áo trắng – trường cấp ba, chạy gần thở, tay bó hoa dại vội nhặt ven đường.
Anh đỏ mặt, vẫn thẳng thừng nhìn tôi và nói: “Nhân Nhân, em... em có làm bạn gái được Anh hứa! sẽ với em!”
cười – cười rồi nhận bó hoa, nói: “Được thôi. Nhớ đừng nuốt lời đấy nhé!”
Tư Niên... anh hứa rồi. Nhưng anh đã lời.
Giọt mắt hứa rằng sẽ chẳng bao giờ rơi – rốt cuộc vẫn lăn dài qua khóe mắt.
Mùa xuân lại trở về với đất trời, còn tôi... nhẹ nhàng đi vào ngủ vĩnh