Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 4

Giờ tôi đã đơn xin ly hôn, cảm giác như tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dời đi.

Về chuyện đứa bé, tôi vẫn chưa quyết sẽ giữ hay bỏ, đi bệnh viện kiểm tra trước đã.

Đúng là càng không muốn gặp ai thì lại càng dễ đụng mặt người đó.

Tôi gặp Chu Hoài và Tần Niên ở bệnh viện.

Cô ta trong ảnh — cô gái trẻ trung, đầy sức sống. Cô ta khoác tay Chu Hoài, hai người vừa đi vừa cười nói vẻ. Nhìn qua đúng là xứng đôi, nhưng tôi thì cảnh tượng đó lại chói mắt đến mức khó chịu.

Tôi lấy trang đeo lên, rẽ hướng đi phía khoa phụ sản.

“Cô Trần, thai đã nhưng vẫn chưa có tim thai. Chúng tôi khuyên nên theo dõi thêm hai tuần rồi quay lại kiểm tra. Nếu vẫn có, rất có thể là thai ngừng phát triển.”

Tôi lập tức đặt lịch phẫu thuật. Từ giờ, tôi không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.

ngờ vừa ra khỏi bệnh viện, hai người họ lại đang đứng ngay trước cửa chờ tôi.

“Chu tổng, em đã nói là em vừa thấy chị dâu mà, em không nhầm đúng không?” – Tần chu môi, vẻ mặt như đang chờ được khen.

“Ừ, đúng là em thật.” – Chu Hoài có chút bất đắc dĩ đáp lại.

Rồi anh quay sang tôi, lạnh tanh hỏi: “Em bị gì sao?”

“Tôi bị liên quan gì đến anh?”

“Chu tổng, có phải chị dâu em nên cãi nhau với anh không? Em lỗi, không nên chiếm thời gian riêng tư của anh. về nhé.” – Tần Niên chen ngang với vẻ mặt đầy thấu

Diễn xuất không chút nào.

cô ta lại, đưa hộp trong cho giọng nói dịu

“Em về trước đi, có chuyện thì cho anh.”

Tôi quay người đi. Ai thèm xem bọn diễn cái vở kịch yêu ấy chứ.

Ngay tiếp theo, Hoài nắm lấy cổ tay tôi.

đến bệnh viện làm gì? Nói rõ ràng cho anh!”

Tôi mày, giật tay khỏi tay anh

“Chúng ta đã nộp đơn ly hôn rồi, tôi không có vụ phải báo cáo mọi chuyện cho mà yêu cho tử đi, đừng đứng núi này trông núi nọ!”

Chu nhíu mày, ánh dán chặt vào tôi.

“Trần Nhã, chỉ anh lại gần một người nữ là em bội em sao? Anh đã giải thích rồi, em còn muốn nữa?”

nhận mình thay đổi dạ, hôn nhân khó đến thế à? đêm tôi ở khách sạn, anh không đến chỗ cô không chụp ảnh?”

Tôi ngại nốt lớp nạ cuối cùng của anh

Anh bắt đầu túng: “Chỉ là hiểu lầm thôi, em cũng làm ầm lên mấy ngày rồi, anh xin lỗi, vẫn chưa đủ sao?”

Nhìn vẻ mặt cứng đờ bố thí cho lời lỗi, tôi bỗng cười: “Hiểu lầm? Vậy anh nói thử loại hiểu lầm nào khiến người đàn ông đã có vợ lại nửa đêm mò đến nhà một cô gái độc thân, còn hôn nhau, ảnh?”

“Còn em thì không có lỗi ta bất ngờ hỏi.

sững người, tưởng mình nghe lầm.

Anh tiếp tục: “Tại sao anh lại đi nói chuyện với người em thấy có lỗi sao? Em ngày nào cũng mang bộ mặt u ám về nhà, lúc thì mẹ anh, khi lại càm ràm chị anh. Anh là con người, cũng biết mệt! Sao em không thể giống Tần Niên, lúc nào vui tích cực?”

Tôi bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Ý anh là tôi ép anh phản bội trong hôn nhân?”

“Không phải à? Em quên lúc cưới anh hay cười, hay dỗ em. Là em, chính em, chỉ vào mặt anh vô dụng, không hiểu vất vả ra sao khi đi làm!”

Tôi cười lạnh: “À, tôi khổ đúng không? Vậy có biết mẹ anh, chị anh xử với tôi thế không?”

Giọng tôi càng càng lớn, xung quanh bắt đầu có người quay lại nhìn, Chu bắt cau mày.

“Về nhà rồi nói.”

ta sợ mặt lắm. Lúc xung quanh đã có không ít ánh mắt tò mò, anh đỏ định kéo đi.

tôi không thể kìm nén nữa, những ức bị nén suốt bao cuối cùng bùng nổ, hét mặt anh ta:

“Về cái con khỉ! Mới cưới chưa đầy một tuần, mẹ anh đã tát chỉ vì tôi quên không phơi đồ. Lúc đó anh còn chưa nghe nói xong mắng tôi vì lại không làm việc

“Tôi là thần thánh chắc? Sai một cái là phải bị đánh?”

“Còn chị anh thì Có bầu là ba ngày hai bận mò đến gọi ngay cả lúc tôi ốm cũng không tha. Anh nói gì? tôi đừng chấp với một người đang mang thai!”

“Mấy chuyện anh anh làm, kể với anh mấy lần? Anh sờ vào lương mà nghĩ xem!”

kể có hai lần, anh mãi, rồi ly hôn xong còn lôi ra lại!”

“Ai mà không muốn sống vui vẻ mỗi ai mà không muốn tích cực, yêu đời? Tôi mù mắt mới lấy anh!”

“Ai mà gả vào nhà anh, đúng là xui tám kiếp!”

Chu Hoài chưa bao giờ thấy tôi – người lúc nào cũng hiền lành – lại nổi giận đến thế. Anh ta kinh ngạc lùi lại mấy bước, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ nói

“Xin anh không biết. Nhưng anh sẽ không ly hôn Em cứ ở nhà bố mẹ vài hôm bình tĩnh lại, rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

Chương trước Chương sau