Nha, chuyện này con hiểu lầm rồi."
ra mẹ con ghi chép Khoản chi tiêu của chị con và em trai đều được ghi vào khác, chứ có riêng con đâu."
"Thật Vậy bố thể lấy ra xem không?"
"Đương nhiên rồi."
Bố tôi vẫn giữ giọng ôn như mọi đồng thời quay sang nhìn mẹ đầy ẩn ý.
Tôi nghĩ:
Ánh mắt này có thể hai ý nghĩa.
là: “Mau lấy sổ ra bé xem.”
Còn hai là: “Tôi đã dựng xong câu chuyện rồi, tiếp theo bà tự lo mà chống đỡ."
Mẹ tôi như nhận được tín hiệu gì đó, lập gào khóc ầm ĩ, bắt đầu đập phá đạc trong nhà.
"Tôi không Tôi vào đâu mà phải ra?"
"Có ai làm cha mà phải van xin con mình tin tưởng mình không?"
"Tôi có thiên vị hay không, tự tôi biết, không chứng với ai hết!"
"Nếu tôi nói dối, tôi sẽ không yên!"
"Nhưng có bụng dạ nham hiểm, nghi ngờ mẹ ruột thậm chí không tiếc ép chết họ chỉ để giành lợi ích cho thân, thì kẻ đó cũng sẽ bị trời đánh thánh vật!"
tôi thề độc, gần như phát điên.
Bố đành kéo tôi ra một góc, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Con cũng biết tính mẹ con rồi đấy, đừng chấp với bà ấy làm gì. Con không tin mẹ, chẳng lẽ cũng không tin bố sao?"
"Bố đã bao lừa con chưa?"
này đợi mai mẹ con tĩnh lại, bố nhất định sẽ thuyết phục bà lấy cả sổ ghi chép cho con xem, được không?"
Ông chiếc vali tôi thu trở lại trong.
"Đừng trẻ con nữa. Tết nhất mà rời nhà thì không may mắn đâu. Nghe lời đi, vào phòng ngủ một giấc, mai mẹ sẽ bình thường
Tôi trằn trọc suốt mãi gần sáng mới thiếp đi.
Đến lần gáy thứ ba của đàn gà, thoại tôi vang lên.
Nhưng cơn buồn quá nặng, không tài nào mở mắt
Mẹ đi vào, cầm điện thoại của tôi lên nghe.
Giọng bà đầy ngạc và khó tin.
"Cô cái gì? trúng bao nhiêu?"
Tôi giật mình tỉnh dậy, tức căng thẳng nhìn mẹ.
Sợ sẽ quay sang trách mắng tôi, vì đã giấu gia đình số.
đang nghĩ xem nên lý do để chống đỡ, mẹ đã thản nhiên cúp máy.
"Bây thông cá nhân bị thật đấy. Không chỉ biết tên Nhị Nha, mà cả địa chỉ nhà và nơi làm việc cũng tra ra
"Đáng sợ quá!"
Bà tiện tay điện thoại lại cho tôi.
"Cẩn thận đấy, để bọn lừa đảo moi sạch tiền trong tài khoản. Mẹ thấy con cứ đưa hết mẹ giữ hơn. Dạo này lừa đảo trên mạng gớm lắm."
Mẹ nhìn tôi, nói với vẻ nghiêm
lòng tôi chỉ xót.
không phải chưa từng giao lương của mình giữ.
Lúc mới đi làm, tôi đưa hết tiền lương hàng tháng, đến cả chi tiêu cá nhân cũng phải về xin mẹ.
rằng sẽ giúp tôi, tiết kiệm cho tôi, sẽ không tiêu một xu nào của tôi.
Nhưng khi tôi thực sự ốm nặng, tiêu hết số tiền mẹ đưa mỗi tháng, bà liền trợn mắt quát tháo, nói cố tình kiếm cớ vòi lại tiền.
Tôi sốt đến 40 độ, cho tiền truyền dịch, bà còn bắt mở video, chứng minh rằng tôi sự đang ở bệnh viện.
Từ lần đó, tôi không bao giờ nộp cho mẹ
Nhưng cũng không thể đòi lại được số
Mỗi tôi nhắc đến, lập tức quát lớn:
"Trong nhà còn tiền? Mày nộp được bao Cuối cùng chẳng đều dùng cho mày cả sao? Tao một xu cũng không tiêu đừng có vu oan tao!"
"Hơn nữa, mày ăn ở nhà, tao còn chưa thu tiền mày đâu!"
Lúc ấy, tôi mới bừng tỉnh.
Tại sao mẹ cứ khăng khăng dịch bằng mặt?
Tại sao tôi phải rút tiền mặt đưa cho mẹ, và mỗi xin tiền vặt, tôi lại phải đích thân nhà lấy?
đây, tôi từng thấy phiền, định dạy dùng chuyển khoản điện
Nhưng mẹ luôn giả vờ không biết cách dùng.
Hóa ra… mọi chuyện có dấu hiệu từ lâu.
khẽ mắt, nén nước mắt vào trong.
Lạnh nhạt từ chối mẹ: không có tiền."
Bố vội đứng ra hòa giải:
Bố tôi vội vàng đứng hòa
"Bọn trẻ lớn cả rồi, biết lo cho bản thân, bà đừng lo thái À, Nha nói nay sẽ về, sao giờ vẫn chưa tới? Bà ra đón nó đi!"
trai tôi về xe với chị.
Cả nhà náo nhiệt bước vào sân, tay xách nách mang đủ thứ trò chuyện rôm rả.
Mẹ đứng ngoài sân, vừa về đã lớn tiếng quát
"Mày có phải con người không Không ra đón à? Không chị với em mày về rồi
"Nhị Nha cứ như khúc gỗ ấy, dù có bị kim châm cũng không biết kêu. Tao với bố mày đều là thân thiện, không hiểu lại sinh ra cái đứa đần độn
Tôi kéo vali từ phòng trong ra, không chút do dự bước ra ngoài cửa.
Mẹ tôi lập tức nổi cơn thịnh nộ.
"Mày còn định làm loạn đến giờ
"Tết đến nơi rồi, mày cố khiến cả nhà mất vui phải không?"
Bố không nói ánh mắt ông đầy vẻ không hài
thể đang nói: "Chẳng phải hôm qua chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?"
Tôi đã tự phục bản không tâm
Nhưng ánh trách móc của bố vẫn khiến tôi vô thức giải thích:
“Bố, hôm qua chúng ta đã thỏa thuận, mẹ lấy sổ chi tiêu của mọi người ra, con sẽ không hôm nay con đã cả ngày, không đâu, vậy con chỉ có thể mặc định là không có
“Nếu con thực sự là người ngoài nhà này, vậy thì cũng chẳng cần phải lại ăn Tết nữa.”
Giọng tôi bình tĩnh, mang theo chút cảm xúc nào.
Nhưng cổ họng vẫn nghẹn
Nỗi ấm ức dâng lên từng đợt, đợt như sóng
Chị gái và em trai tôi ngơ ngác, hỏi:
"Sổ ghi chép gì vậy?"
tôi cao giọng ngay:
"Nó nói đến sổ của tao!"
“Sổ của tao, tao thích ghi gì thì ghi! Tao chưa từng nghe nói ghi chép sổ sách cũng người ta soi mói!”
đi đâu nói chuyện này, cũng không sợ, tao chẳng làm gì cả!”
Mẹ nhìn tôi, nghiến răng:
“Nhị Nha, cứ làm loạn đi! Tao cho mày biết, càng làm loạn, tao không cho mày một xu Của hồi môn? Mày nằm mơ
Chị tôi dường như cảm thấy mẹ quá đáng, khẽ bà lại.
“Mẹ, đừng nói thế. Cuốn sổ đó đưa con xem đi.”
Mẹ muốn lấy ra, nhưng cả chị và em tôi đều thúc giục.
Không còn cách nào, bà đành hậm đi vào phòng.
Tôi từng nghĩ, sẽ tôi, sẽ lên tiếng vì tôi.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, người đối xử tốt với chính là chị.
Khi bị ép nghỉ học, là người khuyên tôi đừng từ bỏ sớm.
Lúc tôi không chịu nộp lương, mẹ giận tôi đến mức cả nửa năm thèm nói chuyện, chính chị đứng hòa giải, giúp tôi được quyền tự quản lý tiền của mình.
Ngay khi em trai vô tâm, buông lời khó nghe với tôi, chị cũng sẽ giữ đúng phong thái của một người chị nghiêm khắc quát nó.
Người thường nói, "Chị cả như mẹ."
lòng tôi, chị chỉ một người chị, mà còn giống như một nửa người mẹ.
Một người mẹ còn tốt hơn cả mẹ ruột của tôi.
Thế nên, thấy chị nghiêm mặt giở sổ, không thể kiềm
Tôi đã cố nhịn lâu.
Nước mắt không kìm được mà ra.
Chị quay sang, nghiêm khắc nhìn mẹ.
“Mẹ, sao mẹ chỉ ghi chép riêng chi của Nha? Mẹ còn định bắt nó trả lại sao?”
Mẹ họng, nhưng vẫn cố chấp:
“Ai bắt nó trả? Tao chỉ muốn cho nó thấy, bình thường tiêu bao nhiêu tiền cho nó! Suốt ngày nói thiên vị, vị, chúng mày nhìn đi, tao có thiên vị không?"
“Bố mày vì hòa giải, mới nói tao cũng ghi sổ chi tiêu của mọi Nhưng lại cứ khăng khăng đòi xem! Đến cả thang cũng không bước xuống! "Chúng đều lớn rồi, có thức cả, vậy tự phán xét đi!"