Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

“Vợ à, em biết lúc nhìn thấy em ban nãy, anh sợ đến mức vía bay mất.”
“Nếu em xảy ra chuyện biết sống sao đây?”
Tôi muốn cười, nhưng đôi môi lại không thể nhếch cứ cứng đờ như bị đông lại.
Môi tôi run rẩy, giống như vừa nuốt phải một ngụm dầu sôi.
Tôi nhìn anh, hỏi nhẹ:
“Vậy anh đến bệnh làm
tay anh siết chặt thêm một chút, trả không chút do dự:
“À, đến thăm người lớn tuổi, bác đang nằm viện.”
Nhưng là khoa phụ sản.
Tôi không vạch trần anh.
6
đường đưa tôi về nhà, điện của Chu Tự Ngôn liên tục reo lên.
Anh dứt khoát tắt máy, với giọng dịu dàng:
“Hôm nay dù là ai gọi, anh cũng nhà em.”
Tôi không trả lời, nhìn ra cửa sổ, ngắm dãy phố quen lướt qua.
Trên đường về, tôi đi qua ngôi trung học cũ.
Những ký quen thuộc ùa về.
Ngày xưa, chúng là những khắc ngọt ngào, nhưng đây, chúng lại trở thành những lưỡi dao bọc đường, cứa sâu tim tôi.
Tầm của dần trở nên mờ mịt.
Và trong không đó, tôi như nhìn thấy ảnh của hai chúng tôi ngày ấy:
“Lâm Bích Hà, em giận nữa được
“Anh xin em, nghe anh giải thích, chỉ một câu
chỉ một câu.”
câu hai câu được không?” Cậu thiếu niên Chu Ngôn đùa, níu lấy tay áo không chịu
“Cút đi, Chu Tự Ngôn.”
“Em đừng mà, em đánh anh đi, Lâm Bích Hà, em cứ đánh mạnh vào, nhưng đừng rơi nước mắt, được không?”
Tiếng thông báo tin nhắn đột ngột vang lên, đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi lại thực tại.
Tôi lấy điện ra, là tin nhắn từ một số lạ.
“Anh ấy nói sức khỏe của chị không tốt, mỗi lần đều không thể làm anh ấy thoả mãn.”
“Kết hôn ba năm đến cả thế cũng đổi, ấy sớm chán ngấy rồi.”
“Anh ấy không thích dùng còn nói tôi mang thì cứ sinh, dù sao chị cũng không sinh được.”
“Chị Chu, chị vô dụng như chiếm chỗ làm gì?”
Tôi khẽ bật cười.
Chu Tự Ngôn tò mò tôi: “Vợ à, có gì vui thế?”
Tôi khóa màn hình, thản “Bạn thân hẹn em đi uống trà em quên mất, cô ấy đang mắng em đấy.”
Chu Tự Ngôn như thở phào nhẹ nhõm: em còn đi không?”
“Đương nhiên rồi, nếu Chân Chân sẽ mắng em ngày liền.”
Tự Ngôn tỏ vẻ không vui: “Anh sắp ghen với Chân rồi đấy, em lúc nào cũng thiên vị cô ấy ấy hơn
không muốn để em Chúng ta dành thời gian bên nhau không hơn
Tôi quay đầu anh, đã quay tay lái, chuẩn quay đầu xe.
Tôi mỉm cười, quay đi: “Sau này còn nhiều gian
“Đúng vậy, chúng ta còn cả bên nhau, lần này anh không tranh với nữa.”
Anh đưa tôi đến câu bộ tư nhân, vội vã lái xe rời đi.
tiếng sau, Đào Nguyện lại tin
“Anh ấy mặc chị rồi phải
“Chị thấy không, anh ấy nói mỗi lần anh ấy đều mềm lòng.”
“Đúng rồi, tôi thai rồi, ấy nói muốn tôi nói thích con gái, nhưng muốn sinh cho anh ấy một đứa con trai.”
đã tính lần này chắc chắn là trai.”
“Chỉ tiếc là trong thời kỳ mang thai, bác không cho chúng tôi quan hệ. y anh ấy mới mua cho tôi còn chưa kịp mặc.”
“Nhu cầu của anh ấy luôn rất lớn, chị lại không thể anh ấy, chắc anh khó chịu
Tôi không lời, chỉ chụp lại toàn bộ tin nhắn cô ta
Làm tất cả những việc này, tay tôi có chút rẩy.
Có lẽ vì Tự Ngôn qua quá nhập tâm.
Mà tôi lại quá thơ tin tưởng anh ta.
Vì vậy, khi mọi sự thật xấu xa anh ta phơi bày, tôi không thể kìm nén được cảm
Hóa những dịu dàng, quan tâm trên giường chỉ là giả
Anh ta sớm chán ghét những lần ân nhẽo của chúng tôi.
Khi tôi nghĩ sự kiềm chế là yêu thương.
đã tát tôi một cái đau.
Việc ngày càng ít thân mật không phải vì yêu thương và quan tâm.
Mà là không thể tận hưởng, nên ngay cả vờ lười.
Trước khi về nhà, gọi điện cho cô giáo cũ:
“Bích Hàm? Con bé này, sao lâu thế mới gọi cho cô?”
“Cô ơi, nhóm nghiên cứu của cô cần người không? Em muốn tham gia.”
“Sức của em được không?”
ra khi tốt nghiệp, tôi đã muốn tham gia.
Cô cũng rất hy vọng tôi có thể đi cùng cô.
Chỉ là lúc sức khỏe tôi thực sự kém, nhóm nghiên cứu phải đi khắp nơi trong và ngoài nước.
Nhiều nơi điều khắc nghiệt, ăn gió nằm là chuyện thường.
“Em vừa kiểm tra sức khỏe, bác sĩ cần chú ý là không có vấn lớn.”
có đồng không?”
“Bích Hàm, em phải rằng, một khi tham gia, em sẽ phải xa nhà dài
“Và nhiều dự án của chúng ta là bí mật quốc gia, hầu không thể liên lạc gia đình...”
“Cô em đã quyết định ly hôn rồi.”
“Anh ta đã gì có lỗi em sao?”
Tôi cười, nuốt nước mắt vào lòng: “Vâng, anh ngoại tình.”
năm cảm của các em, em thật sự quyết sao?”