Khi Trình Dã thốt ra những lời giễu cợt đầy khinh miệt đó, suýt nữa tôi đã không đứng vững, toàn thân rẩy không ngừng.
Tôi khó mà tin được, cậu thiếu niên tôi đã âm thầm đuổi suốt mười ba năm trời, có nghĩ ra cách người hu//ỷ ho//ại chỉ ép tôi phải rời xa cậu ta.
“Trình Dã, không phải tôi nói chứ, cậu cũng độc thật đấy. Đến cả chuyện hu//ỷ ho//ại danh dự con gái mà cậu cũng nghĩ ra được sao?”
“Hiểu cái mà hiểu. là dọa cho nó một trận thôi. Hơn nữa, con nhỏ nhà quê làm mà được Thư Dao. Nó từng trải lắm rồi, mà chưa thấy qua. Vài đàn ông diễn trò thôi, có ai định gì thật đâu.”
Trình nói với vẻ hoàn không để tâm, thậm trong giọng còn bực bội.
“Ờ ha, ai bảo nó suốt ngày lấy như con cún con. Mà nó là biết rõ là thấy cậu giàu nên mới bu vào, là loại hám tiền mà.”
“Nói chứ, cũng nhờ Thư Dao đấy. Không phải cô bày cho tôi chiêu này, tôi chẳng làm sao cắt con đeo
Vừa dứt lời, trong phòng liền tiếng cười rộ.
Những câu sau đó, tôi không còn nghe nữa.
Bước ra khỏi quán trời mưa càng lúc càng nặng hạt.
Tôi không kìm được mà bật khóc.
Thì ra, trong mắt người danh dự của cô gái lại có thể dễ dàng bị đem ra làm tr//ò đù//a như vậy.
Nhưng Trình Dã à, nếu cậu đã thật sự chán ghét tôi đến thế, cậu hoàn toàn có thể nói thẳng với tôi. Tôi – Kỳ Hạ – không phải loại con gái không biết tự cũng đến mức phải bám lấy mãi đâu…
Thật ra, khi còn chưa chào đời, tôi và Trình Dã đã được hai bên gia đình hứa hôn vì năm xưa cha tôi từng cứu mạng cha cậu
Mãi đến năm tôi năm tuổi, tôi mới theo cha mẹ chuyển đến thành phố, hàng xóm với Trình Dã.
Lúc đó, nhà họ đã phất rồi, nhà tôi đúng là trèo cao.
Nhưng Trình Dã, chưa từng là vì tiền.
Có lẽ là lần gặp đầu hồi bé, tôi đã bị cậu thu hút.
cũng có thể mỗi lần bị cha mắng, Trình Dã dù ngoài miệng cứng rắn, nhưng vẫn đưa cho kẹo – những lần như lại khiến tôi rung động.
Nhưng tất cả những điều đó, Trình Dã sạch
Cậu ta nhớ tôi là bé nhà quê, là con đeo bám ham tiền chẳng hổ.
Nhưng kể từ hôm nay, Trình Dã… tôi còn yêu cậu nữa.
Tôi bỏ lại chiếc ô từng liều mình đội mưa mang cho Trình cũng luôn tấm vé cậu ta đưa tôi.
Về đến nhà, lập tức đặt vé máy bay, lần này đi Uy Hải.
Sáng hôm sau, khi tôi chuẩn bị ra bay, mẹ – bà Đường – gọi lại:
“Hạ Hạ, Trình Dã chưa đến, con không đợi nó sao?”
khẽ cười: “Không cần đâu ạ.”
vì… tôi sắp bắt đầu một cuộc đời mới rồi.
lẽ đến giờ tôi mới hiểu, vì sao chỗ mà Trình Dã chọn đi kia lại xa xôi, hẻo lánh, đến mức chẳng có lấy một du lịch
Chắc cũng chỉ là cậu ta tiện đại vào mà thôi.
Dù sao, tôi cũng từng chỉ lần nói với rằng… tôi thích
Thế mà, Trình Dã, ngay cả đến việc làm ra vẻ chiều lòng tôi một chút, cậu ta cũng chẳng buồn diễn.
lúc lên máy bay, Trình Dã gọi tôi.
Tôi không nghe.
Cậu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, gọi thêm lần
dứt khoát tắt máy.
Kể từ hôm nay… tôi không muốn có bất dính đến Trình Dã
2
Uy thật sự đẹp. chụp rất ảnh và đều đăng vòng bạn bè.
Trước đây, Trình Dã luôn thích mỉa mai tôi, nói chỉ có mấy đứa nhà quê mới thích khoe khoang những thứ rẻ tiền trên mạng xã hội.
Hồi đó tôi buồn rất lâu, thậm chí mấy năm không dám đăng gì
Bây giờ lại, là không đáng chút nào.
Những bức ảnh đăng rất đã nhận nhiều lượt thích và bình luận, ai cũng ảnh đẹp.
Tôi nghĩ, đây mới ý nghĩa thật sự của việc "chia sẻ" – chứ không phải “khoe mẽ” lời Trình Dã
Trong du lịch ở Uy Hải, tôi quen một anh khóa trên học ở Đại học A.
Anh ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về còn cho xem nhiều nữa.
Hôm về lại nhà, chúng tôi còn ảnh tất nhiên tôi đăng lên vòng bạn bè.
Nhưng khi tôi vui vẻ mang quà lưu niệm về nhà, vừa mở cửa đã thấy Trình Dã ở ghế sofa.
"Hạ à, mau đi, Trình Dã đến tìm con mấy lần rồi đấy."
Nhìn theo ánh của mẹ bà Đường Mai, tôi thấy sắc Trình Dã mấy dễ chịu.
Nhưng... thì Có liên quan gì đến tôi đâu. Dù sao tâm trạng tôi rất tốt – tôi còn quen được một người bạn mới đối xử với tôi rất tốt nữa
Tôi không thèm để ý đến Trình Dã, kéo định vào phòng, nhưng lại bị cậu ta nắm lấy tay.
“Kỳ Hạ, cậu không định một lời giải thích sao?"
Tôi suýt bật cười. Không ngờ Trình Dã lại mặt dày đến mở miệng đòi tôi "giải
tôi việc gì phải giải thích? ta tưởng mình ai chứ?
"Giải cơ?”
"Tại sao lại chặn Tại sao lại tự ý vé?"
"Cậu không biết lý do sao?"
Trình Dã lập tức sững lại.
Tôi cũng nhân cơ hội hất cậu ta ra, quay sang nói với mẹ:
con muốn hủy hôn ước với nhà họ Trình."
Hạ, con điên rồi Con có biết mình đang nói gì
biết chứ. Hôn ước nhỏ chẳng giá trị gì, bây giờ cũng đề cao tình yêu tự do. Con muốn hủy bỏ."
"Con không được phép!"
Trình Dã nổi giận.
"Tôi không cần cậu cho phép..."
Tôi còn chưa nói hết câu Trình Dã đã kéo mạnh tôi ra ngoài.
Cậu bước rất nhanh, lại mang theo cơn giận, hoàn toàn không để tâm xem tôi có bị trẹo chân không.
ra!"
Tôi vẫy dữ dội, may mà cuối cùng Trình Dã cũng chịu buông
Tôi thở hổn trán mồ hôi.
"Kỳ Hạ, chẳng tôi chỉ không đi du lịch với cậu thôi, cậu cần gì phải quá lên như vậy?"
Trình Dã tỏ chịu, như thể tôi đang vô lý lắm vậy.
"Đúng, tôi quá đấy. Nhưng tôi sự không ngờ, trong mắt danh của người con gái lại có thể dễ dàng bị cậu lôi ra đùa giỡn vậy.”
đó... cậu đứng phòng bao?"
Trình Dã người ra rõ rệt.
“Giờ chuyện đó còn quan nữa đâu, Trình Dã. Từ hôm nay trở đi, cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bám theo nữa."
xong, rời đi, nhưng lại bị Trình Dã tay lần nữa.
"Kỳ Hạ, qua tôi đùa với cậu thôi, cậu tưởng là thật à?"
Trình Dã... bật cười.
"Đùa Trình Dã, cậu có biết hôm đó mấy tấm ảnh không đứng đắn đó bị lại, đời tôi như xong rồi!"
"Họ sẽ chửi tôi là loại đàn bà rẻ rúng, không biết đi đến đâu sẽ bị ta chỉ trỏ sau lưng. Dã, cậu có biết không hả?!"
Tôi cuối cũng bùng
3
Tưởng rằng bản thân có thể nhẫn nhịn tốt, vậy mà khi Trình Dã cười nói câu "chỉ là đùa một chút”, thật không chịu nổi nữa.
Nỗi ấm ức và căm giận tích tụ trong lòng khiến tôi bật khóc.
Hạ, hôm đó tôi gọi cho cậu, chính cậu không bắt máy."
“Hơn nữa, tôi cũng kêu bọn họ hủy bỏ kế hoạch rồi, cho dù hôm cậu đứng ngoài bao thì tôi cũng sẽ làm gì ảnh hưởng danh dự cậu cả."
rồi, đừng nữa, cậu xem, tôi vẫn không nỡ nhìn thấy cậu buồn như vậy.”
“Thế nên, đừng bướng bỉnh Hôn ước nhỏ đâu phải nói bỏ là bỏ được."