Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Vì cô than phiền không hợp với cùng phòng, Ngôn thuê cho cô một căn trường, còn tặng thêm một chiếc xe.
Dư Nhiễm thích thú nhồi bông của Disney, nên khi đi công tác ở Thượng Hải, anh mua hẳn hai thùng mang về cho cô.
xếp hết thú bông đầy rồi chụp ảnh gửi cho anh:
chỉ mua em thôi đúng không? Vợ anh không có chứ?"
Chu nhắn lại: "Không, cô ấy không giống em, đâu có thích mấy thứ này."
Dư Nhiễm không vui: anh là hả?"
"Ý anh em dễ thương."
Tôi lướt từng chút trên hình, ngón tay dần mất cảm giác, cả người như rơi vào hư không.
Hóa ra trước Tết, Chu Ngôn đột nhiên đi
Là để leo nghìn bậc thang, xin một tấm bùa bình an cho Dư Nhiễm, khi đó đang bị
Còn buổi họp lớp tháng Sáu, khi ăn uống vui vẻ, anh đột nhiên lấy cớ có gấp rời đi.
Là vì Dư say rượu, khóc bắt taxi tìm
Thì ra từ rất lâu rất lâu trước đó, cô ta chen chân vào từng hở trong cuộc sống tôi và Chu Ngôn.
Tôi cố cơn đau đang run rẩy đáy lòng, tiếp tục kéo xuống đoạn tin nhắn cuối cùng.
Là sau vụ tai nạn xe hôm nay.
đã lấy nhẫn cưới của anh ném đi rồi."
Dư Nhiễm hờn dỗi nói: "Chỉ cần nhìn thấy là em khó chịu, cứ như phụ nữ đang chĩa thẳng vào em khoe
"Cô ta có giỏi giang đâu, chẳng qua là gặp anh sớm hơn em thôi."
giờ hai người mới ly hôn?"
Và ngay trước khi bước vào nhà, Chu Ngôn đã trả lời cô:
"Chờ thêm chút nữa, sẽ nói với cô ấy."
Khi Ngôn tắm xong ra, tôi đã để lại điện thoại đúng chỗ cũ.
không nhận ra điều gì thường, vừa lau tóc vừa giục tôi đi ngủ sớm.
Tôi không chỉ chăm chú nhìn ngón tay trơn của anh:
anh không đeo nhẫn cưới nữa à."
Sắc mặt anh khẽ biến đổi, cúi đầu nhìn tay như để che giấu:
"Hôm trước đi golf với đối tác, chắc là để quên ở phòng đồ rồi. Mai anh bảo trợ lý lại."
"Em bị rồi, ngủ sớm Y."
xúc trào dâng như sương mù đột ngột phủ lấy tôi.
Nặng nề đến mức như không thở nổi.
Tôi lặng thật lâu, mới khẽ khàng đáp một
Nửa Chu Ngôn gọi tôi:
"Y Y… Em ngủ chưa?"
Sau chắc chắn tôi đã ngủ say, anh nhẹ nhàng rời giường, ra ban công gọi điện.
"Hôm nay em gặp vợ anh à?"
Nhiễm… Chuyện ly hôn đơn giản như em nghĩ."
"Em trước giờ vẫn luôn đừng giận dỗi anh lúc này, không?"
Chỉ tôi bước, ngăn bởi một cánh cửa kính.
chồng của tôi, đang dịu dỗ dành tình trẻ tuổi:
"Tất nhiên là anh yêu yêu em nhiều nhất."
anh dịu đến mê hoặc, mật ngọt rót vào tai.
Khói trắng mờ vờn quanh
Tôi chỉ biết lặng nhìn anh, không nhúc nhích.
Cho khi Chu Ngôn dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, quay đầu lại.
Qua lớp kính trong suốt, mắt chúng tôi chạm nhau.
khựng tại sững sờ:
"…Y Y…"
Tôi khép lại, khàn giọng hỏi: "Chu Ngôn, anh điện cho ai vậy?"
06
"Không có ai cả, bên phương án mới có chút vấn đề, Tiểu Đinh gọi cho anh xin ý kiến."
Anh điện bước về phía điệu vô tự nhiên.
Cứ như thể, lời nói dối này anh đã dùng đi dùng lại vô số lần, đến mức thành
Tôi thấy mùi thuốc vương trên người anh, liền khẽ hai tiếng. Chu Ngôn lập tức căng đưa tay chạm vào trán tôi:
"Không phải là bị sốt rồi chứ. Ngoài trời vẫn đang mưa, trời lạnh, lát nữa thêm chăn cho em."
Khi nói câu đó, mắt anh lướt mặt rất nhanh, không để lộ cảm xúc.
thể đang dò xét xem tôi có thấy cuộc chuyện vừa rồi hay không.
Tôi siết chiếc áo ngủ trên người, nhẹ giọng đáp:
Giọng nói vẫn dịu dàng và bình thản như mọi khi.
Chu toàn thân buông lỏng.
"Về giường ngủ đi."
07
Sau khi trở lại giường, nhanh chóng chìm vào ngủ.
Còn tôi, dù được đắp chăn kỹ càng, lại nằm nhìn chằm trần nhà tối om, không chớp mắt.
Chỉ cần mắt lại, mọi ký ức lại ùa
Năm tôi hai tuổi, Chu Ngôn đến thị trấn nhỏ để điều bệnh, và rồi gặp tôi.
Khi đó, thường xuyên bị đói.
Mỗi lần mẹ cãi nhau với bố, lại tôi đứng phạt sân giữa đêm.
Em trai tôi sẽ hí hửng cầm cái gà nhai trước tôi, "Này, đồ vô dụng, bảo mày cả đời chỉ xứng đồ tao ăn thừa thôi."
Chu Ngôn lúc sẽ bước vào thẳng sân, trước mặt mẹ và em trai tôi kéo tay tôi dẫn tôi về nhà anh ăn cơm.
Mẹ tôi còn giận sau cuộc nhau, nhưng không thể trút lên tôi.
Chỉ có thể giận dữ hét theo sau: thế thì cưới nó làm vợ luôn đi cho rồi!"
dừng quay đầu mỉm cười: cũng được, còn hơn để cô ấy chết đói ở bà."
Sau kỳ thi đại học, bố mẹ tôi cuối cùng cũng kết thúc cuộc nhân méo mó kéo dài bao năm.
Bố tôi bỏ đi không lời từ biệt.
Còn mẹ thì thẳng thừng nói với tôi: "Đường Y, mày mười tám đã là người lớn. Tao không có nghĩa vụ nuôi mày nữa, đừng hòng đòi tao đồng nào."
Tôi cắn răng sống tiếp qua bốn năm đại học nhờ vay vốn sinh viên và học bổng.
Chu Ngôn thì cật lực làm thêm, tích vốn để khởi nghiệp cùng người khác.
Năm tư, vì một tiệc rượu quan trọng, anh bỏ sinh nhật tôi.
Nhưng đến tận nửa đêm, anh vẫn ôm một hoa đứng dưới túc xá.
hoa vào tay tôi, siết chặt tôi
"Y Y, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất."
08
Về cuộc sống của chúng tôi dần lên.
Ngày cưới, Chu Ngôn nắm tay trịnh trọng
"Trên đời này, vạn vật đều có thể đổi thay, nhưng tôi sẽ mãi mãi yêu Đường Y."
"Sẽ không rời xa, không thay lòng."
tin anh, tin đến tận tủy.
khi biết đến sự tồn tại của Dư Nhiễm.