Tôi vẫn luôn nghĩ, mình là người duy nhất trong lòng anh.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh mưa đã từ lâu.
Ngoài cửa sổ, nắng rực rỡ, cả thế như không còn một u nào.
Chỉ trong khắc đó, tôi gần như muốn tin.
cả gì xảy hôm qua chỉ là một mộng.
Cho đến khi tôi khẽ động người.
Cơn đau nhói nơi thương bắp chân nhắc chuyện đều sự thật.
Cơn đau nhức nơi vết thương vừa dấy lên, những ký ức rối loạn, dồn dập ngày qua cũng cùng lúc ùa về.
Dư
cần nghĩ đến cái tên ấy, tim tôi lập tức bị nặng nề nhấn
Cái ánh mắt thách thức, đầy thù địch vô cớ của cô trong khám hôm qua.
đây, mọi thứ đều đã có giải.
Tôi cầm điện thoại lên, thấy Chu Ngôn nhắn tin:
"Y Y, em bị rồi thì nghỉ ngơi nhiều một chút. Anh xin nghỉ hộ ty rồi."
"Hôm nay công có việc, chắc anh sẽ về muộn tiếng. đừng đợi cơm nhé."
Tôi không trả lời. Gọi thẳng ngôi trường cũ.
Đúng lúc tan học, Nhiễm ngẩng cao đầu bước ra khỏi trường, vừa nhìn thấy chiếc Bentley của Chu đỗ bên đường, liền nhào tới.
"Anh em nhớ anh chết đi được!"
Chu Ngôn vòng tay ôm lấy cô ta, khẽ cười rồi hôn nhẹ lên chóp mũi:
"Không giận anh nữa à?"
"Vẫn giận đấy! Trừ khi hôm anh dỗ em thật ngoãn."
"Được, hôm tất cả đều nghe em."
Hai người quấn hôn nhau, lâu mới tách ra.
Tôi trong xe, im lặng nhìn chiếc Bentley dần rời khỏi tầm mắt.
xế liếc nhìn sắc mặt tôi, trọng hỏi: "Chị muốn bám theo không ạ?"
Tôi lắc đầu: cần đâu, quay về
09
không mất nhiều thời gian tìm ra tài khoản của Dư điện thoại đã thấy trong điện thoại của Chu Ngôn.
Với mối quan hệ này, cô ta hoàn toàn không có ý che giấu.
Hàng trăm bài đăng, đều ghi lại từng khoảnh khắc giữa cô và Ngôn.
"Lại cãi nhau bạn cùng phòng, toàn lũ khốn. Kể mẹ thì chỉ bảo phải tự kiểm điểm, nhưng anh Ngôn thì ngay lập tức thuê cho tôi một căn hộ cao cấp. Được yêu thật là tuyệt!"
Tôi chợt nhớ lại.
Thời đại học, tôi vì không chịu giúp bạn phòng quay mà bị họ ghét bỏ.
Thậm có tôi đang tắm, họ cố ý cửa, nhốt tôi ngoài lang.
đó, Chu từng muốn thuê nhà trọ ở riêng.
Nhưng hồi chúng đều nghèo. Dù chỉ là một phòng nhỏ bình thường cũng đã vượt quá khả năng tài chính.
Vì vậy, tôi không đồng ý.
Thậm chí còn vì chuyện đó cãi nhau với anh.
"Họ cửa thì em gọi quản lý lên giải quyết là được. Không cần phải tiêu tiền vô ích như vậy."
Chu Ngôn mím môi, nhìn tôi: chỉ muốn em sống tốt chút."
Tôi nhẹ giọng dài: "Chu Ngôn, em biết anh làm việc nhọc thế nào. Em chỉ không anh quá vất vả."
Cuối cùng, anh không nói thêm ôm tôi thật chặt, mắt đỏ hoe.
"Thật sự muốn đến một lần. với anh Ngôn là anh ấy liền đặt vé, full dịch VIP, không để tôi xếp hàng vất vả giây nào. Nghĩ đến thằng nhóc nhà bả đổ mồ hôi nắng mà xếp hàng dài, đúng là hả dạ!"
Tôi siết chặt điện cơn đau bất ngờ khiến tôi phải cúi gập người lại.
Tôi nhớ mùa hè năm tôi mười tuổi, bố mẹ hiếm hoi mới hòa được một lần.
Họ để tôi ở nhà rồi dẫn em đi Disneyland ở Hồng Kông.
Chu Ngôn đến tìm tôi, dẫn tôi đi công viên trò ở thành gần đó.
Tàu siêu tốc mười lăm tệ một lượt, vòng quay ngựa gỗ mười vòng.
Trò chơi cũ lạc hậu—nhưng tôi vẫn chơi rất vui.
Bởi vì, đó là tôi chưa bao giờ được chạm tới.
Chu Ngôn đứng cạnh, lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt dần ươn ướt.
Trên đường dưới ánh trăng dìu dịu, tôi nghe Chu Ngôn nói: "Y Y, sau này anh nhất định sẽ dẫn em đi Disneyland."
"Em muốn chơi bao lâu cũng được."
Về sau, chúng tôi tốt nghiệp, kết
Lần cuối cùng hẹn đi Disneyland, vì ty có việc đột xuất nên huỷ.
Chu Ngôn nhìn tôi đầy áy náy, còn tôi thì dịu dàng an ủi anh: hay không cũng không quan đến thế đâu."
"Chu Ngôn, em không là trẻ con nữa. Không được đi công viên trò cũng không đến mức buồn rầu. Anh đừng quá bận lòng."
Lúc đó, anh nhìn tôi rất lâu, rất khẽ đáp một tiếng.
Từ đó sau, anh chưa nhắc lại chuyện đi Disneyland.
tôi mới biết, người cùng anh đi… là Dư Nhiễm.
10
Tôi kéo xem thêm nhiều bài đăng nữa trên Weibo của Dư Nhiễm.
Đến cuối cùng, cơn đau lưỡi dao nhỏ, rỉ rả xuyên qua từng kẽ khiến tôi nghẹn thở.
Tôi không muốn nhìn lau nước mắt, định thoát khỏi trang cá nhân của cô ta.
vừa chạm tay vào màn hình, một đăng mới
Vừa đăng cách đây ba phút.
Là một bức ảnh cô mặc đồ ngủ cạnh thấp tay của một người đàn ông.
xương quai còn hằn rõ một dấu hôn đỏ chót.
"Anh ấy cách dỗ dành thật đặc biệt, tôi mệt đến mức muốn gãy lưng, họng đau. Thế mà anh thì cứ tỉnh bơ như không có
Trong phần bình luận, có một tài khoản dùng ảnh đôi với cô đáp lại:
"Lần sau còn dám gọi anh là ông chú thử xem."
Là tài khoản của Chu Ngôn.
Dư Nhiễm nũng nịu xin lỗi: "Em sai rồi mà, anh Ngôn của em~"
Một cơn buồn nôn trào cổ tôi lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh, gập người xuống, nôn khan dữ dội.
Nhưng vì cả ngày chưa ăn gì, cùng chẳng nôn ra được thứ
Ánh sáng chao đảo trước mắt, mọi thứ trở nên mờ mịt.
Tôi bụng, ngồi sụp xuống nền gạch lạnh lẽo.
Chu Ngôn đến tận chiều hôm sau mới
Vừa bước vào đưa tôi chiếc hộp nhỏ.
mặt anh đầy áy náy: "Y Y, anh trợ lý tìm rồi nhưng vẫn không tìm được chiếc cưới cũ. Lúc đó bọn mình không có đơn giản. Giờ anh đổi cho em cặp nhẫn mới, tốt hơn."
Tôi nhìn bàn tay anh.
Trên nhung đen, chiếc kim gắn kim cương lấp lánh, vừa nhìn đã biết đắt tiền.
Ánh mắt anh nhìn tôi tha thiết như trong lòng chưa có một tia lơ đãng, chưa từng khoảnh phản bội nào.
Tôi nhìn chiếc nhẫn thật lâu, rồi ngẩng đầu hỏi: "Đêm anh không về, đã đi
"…Lúc rời rất muộn Anh uống rượu, không tiện gọi tài xế, nên ở khách đó…"