Hôm đó là lễ tốt nghiệp của chúng tôi.
Vẫn còn mặc áo cử nhân, anh ôm bó lớn, quỳ xuống cầu hôn tôi.
Anh nói:
"Y Y, anh muốn cho em tương lai tốt đẹp nhất."
Đám của chúng tôi rất đơn giản.
Cha mẹ Chu Ngôn đều mất sớm, mẹ thì đã cắt đứt quan hệ với tôi.
mời vài thầy cô, bạn bè thân thiết.
Số tiết kiệm ít chúng tôi để mua cặp nhẫn cưới.
Là nhẫn bạch kim đẹp đẽ, khảm một hàng kim cương nhỏ mặt khắc tên viết tắt của hai đứa.
Chu Ngôn áy náy nói:
"Sau này nhất định anh sẽ mua cặp đẹp hơn cho
lắc niu đeo nhẫn vào
"Chỉ cần là anh tặng, thế nào em cũng thích. tiền em cũng không muốn đổi. em, nó có ý nghĩa đặc biệt."
Nhưng Chu Ngôn mãi mãi không hiểu.
Thứ tôi cần, bao giờ là kim cương hay cưới.
Tôi cần là trái tim chân thành, duy và không
Thứ đó, đã cho
Gió đêm khe cửa sổ chưa khép kín, mang theo tiếng rít khẽ.
Tôi siết chặt chăn, nước bỗng lẽ xuống.
17
Ba ngày xuất viện.
Cùng luật sư đã soạn sẵn đơn ly hôn, tôi hẹn Chu Ngôn.
trên người anh vẫn phải bó bột, gương mặt xanh xao tiều tụy.
Tôi lạnh nhạt nói:
"Xem ra anh đã thông rồi. sao anh là người có lỗi. Lấy một phần tài sản để tương lai của yên ổn dịch này cũng không lỗ."
Trước mặt anh, tôi luôn là người dịu dàng, bao dung, thấu hiểu.
Còn giờ đây, thái công bằng, không chừa đường lui có khiến anh thấy hoàn toàn xa lạ.
Anh nhìn sững sờ:
"Y Y, em thật sự đã thay đổi rồi."
"Anh vẫn luôn nhớ, năm em mười hai tuổi, theo mẹ chuyển đến thị trấn nhỏ. Khi ấy em thường bị đánh, thậm không có cơm Anh dắt em về nhà ăn cơm, dẫn em đi viên, giúp em thoát khỏi sự soát của mẹ…"
"Nhưng không biết từ bao giờ, em không còn cần anh nữa."
Tôi nghe xong, điềm tĩnh đáp:
đây là lý do anh ngoại tình sao?"
"Chu Ngôn, ngay lúc 'ăn vụng' cũng không biết chọn người ra hồn chút. Biết rõ mình là kẻ thứ ba mà lao vào, không biết liêm sỉ hóa ra, giờ chỉ có loại người như vậy mới xứng với anh?"
Ánh mắt tôi lạnh lùng, giễu cợt.
Luật sư vẫn đang ngồi bên cạnh, có lẽ khiến anh cảm thấy xấu hổ.
"Y Y, em xem em bây giờ, nói sao lại
Chu nhìn tôi thật sâu:
"Sau cưới, em càng lúc càng không giống Y mà từng quen biết nữa."
"Cô ấy rất — là em của trước kia. Bị gia đình thờ ơ, không đồng với bạn bè. Khi ấy, không giúp được gì cho em. Giờ có thể giúp cô ấy, nhìn thấy cô ấy, anh như được quay khứ… như đang cứu lại em của năm tám tuổi, hết lần này đến lần khác."
"Nhưng anh chưa từng hết yêu em, Y Y. Anh chưa bao giờ muốn rời xa em."
Câu cuối cùng, Chu Ngôn nói rất chậm rãi, đầy chân thành.
Khi nói, anh dùng tay không bị thương mân mê đầu ngón tay — thói quen mỗi khi lo
Bất chợt, tôi nhận ra đến nước này, dù tình yêu hôn nhân đã cạn kiệt.
Tôi vẫn nhớ rõ từng nhất về Chu Ngôn.
Mười lăm năm thanh mai trúc mã, mười năm yêu nhau.
tôi cắt hoàn toàn với đình.
Anh là người duy nhất yêu và trao tình cảm.
Sao tôi có thể không yêu anh?
Sao tôi không anh?
"Chu Ngôn, anh nghĩ trên thật sự có ai mãi ra tay cứu vớt sao?"
cười, cười đến rơi mắt:
"Tôi vẫn luôn trong hôn nhân, ta là hai con thuyền cùng vượt sóng gió. Tôi phải nhanh trưởng thành, không thể mãi dựa dẫm vào anh. tôi cố gắng mình để vươn lên, để có thể sánh bước bên anh."
"Nhưng cuối cùng, anh trách vì không chịu làm dây tơ hồng yếu đuối mãi cần anh che."
"Mà nếu tôi thật sự như anh lại sẽ trách tôi, sao nhiều năm như vậy mà chẳng tiến gì cả."
"Thừa nhận đi, Chu Ngôn, anh thay lòng rồi. Ở tôi không còn cảm thấy mẻ nữa, nên anh tìm Dư Nhiễm."
"Tôi chỉ không hiểu, đã yêu khác rồi, sao không với tôi? Chúng ta có thể chia tay
"Anh không muốn chia tay."
Chu Ngôn nói bằng khản đặc, gần như nghẹn ngào: "Y Y, anh yêu em, anh sự yêu em…"
Nhiều năm khi chúng tôi tám tuổi.
Anh đứng dưới giàn hoa tử đằng bên ngoài trường, tỏ tình với tôi, cũng câu nói đó.
khác một chữ.
Khi ấy, tôi còn trẻ, hè rực rỡ, gió cũng dịu dàng.
đỏ bừng tai, tim đập thình
giờ, tôi chỉ bình thản cong cười nhạt:
"Yêu tôi đến thế, vậy trong ly hôn, chia cho tôi thêm ít tài sản đi."
18
Vì chấn của Chu Ngôn, thủ tục ly hôn của chúng kéo dài thêm hai tháng mới hoàn tất.
tiết chia theo tỷ lệ cổ công chia đôi, phần của tôi quy đổi thành mặt.
Tôi lấy căn biệt thự vừa mới sửa xong nửa năm trước.
nhà hiện tại — vì đèn chùm rơi làm hỏng toàn bộ phòng khách — cùng chiếc xe, tôi để cho Chu Ngôn.
Khi lớp vỏ ngọt ngào của yêu bị bóc ra, nhân đi đến cùng,
Cũng là sự trần trụi của tiền bạc và lòng người.
Tôi trình bày xong phương án phân chia tài sản, nhìn về phía Chu Ngôn:
"Nếu anh còn ý kiến gì, cứ nói. Chúng ta có thể thương lượng thêm."
Anh lắc đầu chậm rãi: "Anh không có ý kiến gì, Y."
Tôi quay về phòng dọn hành lý, vali cửa thì nghe thấy anh gọi từ phía sau.
Giọng anh nhẹ, nhưng nghẹn ngào rõ rệt:
"Y Y… sau này, chúng ta… còn thể gặp lại không?"
Tôi không quay đầu lại:
Ngôn, trong tương lai của tôi sẽ còn anh nữa."
Một lần bất trung, trăm lần không dùng.
Tôi chuyển đến căn biệt thự đã để trống nửa năm.
Từng món đồ được lấy ra, sắp xếp vào vị
quá trình đó, tâm trạng tôi bình thản.