theo phản xạ lùi lại, ta liền đắc ý rồi ngột đẩy mạnh tôi một cái.
"Y
“Rầm!” Phía sau đầu tôi va mạnh vào tường.
Tôi ngồi xuống sàn, đau dữ dội ở bụng dưới còn khủng khiếp cả vết chạm ở đầu.
Ngay dưới thân, một dòng máu đỏ bắt trào ra, nóng dính ướt.
Chu Ngôn thấy mảng máu ấy, đồng tử lập tức
Anh ta hoảng hốt quỳ xuống, định đỡ tôi:
"Y Y, đừng nghe cô ta nói linh tinh… anh hoàn toàn biết cô ta."
Đến nước này rồi, anh vẫn còn dối.
Vẫn còn giấu giếm.
Tôi nhắm mắt lại, giọng run rẩy:
"Chu Ngôn, hôm xảy ra tai nạn xe, anh đến bệnh đón cô ta. Tôi ngồi ngay trong xe bên mắt thấy hai
Chu Ngôn chết sững, hơi thở nên hỗn loạn, ánh nhìn tôi đầy hoảng loạn và sợ
"…Y
"Vậy nên tôi đã sớm biết đến sự tồn tại của ta. Biết rõ quan hệ giữa người. Cô gái đó — là Dư Nhiễm, đúng không?"
Tôi vịn tường, chậm đứng dậy.
Máu từ giữa hai chân tôi chảy thành một mảng đỏ rực rợn người.
Chu Ngôn định đỡ tôi, nhưng tôi phẫn nộ tay anh ra.
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào Nhiễm:
"Thật không đã khiến tôi sẩy này cấu thành tội cố tích."
"Hành lang bệnh viện có camera giám sát, chắc chắn đã ghi lại toàn bộ sự việc. Cô Dư, hẹn gặp lại ở đồn cảnh sát."
14
khi cảnh sát
Biểu cảm thách thức đầy đắc ý và kiêu ngạo Dư Nhiễm lập tức
Cô ta hoảng cuống cuồng giải thích với cảnh sát:
"Tôi không cố ý! Tôi đâu biết cô ấy đang mang thai… Bạn trai tôi đứng ngay cạnh, anh ấy có làm chứng cho tôi."
Tôi bình mở miệng:
"Cô Dư, tôi cần nhắc nhở cô rằng: trước khi ly hôn, Chu Ngôn là chồng hợp pháp tôi, rồi đến lượt cái danh 'bạn trai' mà cô gọi."
"Còn việc cô có biết mang thai hay không, ảnh hưởng đến đã gây tổn hại
"Ngoài camera hành còn có nhân chứng
Tôi dừng lại một chút, rồi quay sang phía cảnh sát:
"Tôi muốn khởi kiện cô ta."
Cuối cùng, Chu cũng lên tiếng.
"Em đừng như vậy, được không?"
Tôi anh:
"Anh thấy như thế nào, Chu Ngôn? Anh chồng tôi, mặt với một người nữ cố đẩy ngã mức sảy thai anh thấy cách tôi lý có gì sai à?"
Anh không thể phản bác, chỉ khó khăn cất lời:
"Nhiễm Nhiễm… cô ấy còn nhỏ, vẫn đi học… Nếu em thật sự kiện, sẽ hủy hoại cả tương lai cô ấy."
"Là anh sai, tất cả đều là lỗi của anh. Y, em nể mặt anh đã cứu em đêm đó, tha cho cô không."
cúi mắt.
Tưởng rằng trái tim mình đã chết lặng, hóa ra vẫn biết
Chu Ngôn người có thể liều mạng tôi nguy hiểm.
là người có thể điều đó ra để mặc cả, cầu xin thứ cho người tình của anh ta.
Dưới ánh đèn trắng nhạt trong phòng bệnh, gương mặt anh trẻ và trai rõ mồn một.
Tôi ngẩng đầu lên lần chăm chú nhìn anh, như thể đang lần đầu tiên thực sự nhận ra con người này.
"Tôi có thể không kiện."
"Nhưng anh bên có lỗi trong hôn nhân này. Khi phân chia tài sản, anh cần phải nhượng bộ. Việc này… chắc anh có ý kiến gì chứ, Chu Ngôn?"
Anh sững lâu mới tìm lại được tiếng nói:
"Ý em là gì, Y Y?"
Tôi nhìn anh, bình thản nhưng kiên quyết.
cùng, tôi cũng thể nói mà mình đã nuốt vào trong đêm trước trận động đất:
"Chu Ngôn, chúng ta ly hôn đi."
15
mặt Ngôn tức trắng bệch.
Chỉ trong thoáng, tôi thấy trong mắt anh loé lên chút gì đó long lanh giống như nước
"Y Y, anh không muốn ly hôn."
Anh nói lắp bắp, gần như không kiểm soát được cảm
"Anh vẫn yêu em… thật sự vẫn yêu em…"
Nhưng khi thấy tôi ngồi trên mặt mũi nhợt, anh lại nghẹn lời.
Có lẽ, trong giây phút đó, anh nhớ ra.
Vì tuổi thơ thiếu thốn tình yêu, hai chúng tôi đều mong mỏi có một con.
Chỉ một duy nhất.
có thể trao cho nó những gì tốt đẹp toàn bộ yêu mà chúng tôi chưa từng có.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi từng mang thai một lần.
Khi công ty Chu rắc rối, bị người khác cố tình gây khó dễ.
Anh nơi cầu cạnh, đâu cũng bị từ chối.
Tôi dựa vào công việc của mình, vất vả rộng quan hệ, mới xin được một người có thể giúp
thể thành ý, tôi đã uống một chai rượu trắng ngay trước mặt người đó.
cùng, ông ta cũng chịu ra tay giúp đỡ.
Còn đứa con của chúng tôi—cũng không còn
Tôi được đưa ruột, rồi làm thủ thuật nạo hút.
Lúc tỉnh trong phòng bệnh, Chu Ngôn chặt khóc đứa
"Y Y, anh không bao giờ em phải chịu uất nữa."
"Có con hay không cũng không quan trọng, anh cần em, cả đời này anh chỉ cần mình em thôi."
Tôi thật sự đã tin.
Nhưng cuối chính anh là người lời trước.
Tôi rút mình ra khỏi dòng ký ức, nhìn gương mặt tuyệt vọng của Ngôn mắt, chỉ cả thật nực cười.
"Anh ngoại tình, đã thay thì đừng tỏ đau nữa."
"Chu Ngôn, chúng ta đều là lớn cả rồi. Những lời muốn ly hôn' chẳng qua là anh không muốn chia ít tài sản hơn mà thôi."
Tôi khép mắt lại:
"Tôi sẽ không ép anh. Anh tự suy nghĩ cho kỹ đi."
Tối hôm đó, tôi nằm trên bệnh.
16
Cơn sau phẫu thuật như một sợi dây thắt chặt nơi bụng dưới, khiến không tài nào chợp mắt.
Ánh trăng rọi qua tán cây, in bóng lung linh tường mơ hồ đưa tôi quay về những ngày xa xưa…