[Lật xe anh thấy ê mặt chưa?]
[Ghê tởm.]
[Tạ ảnh đế dùng chiêu trò bẩn để ép người ta ở bên mình à?]
Chỉ trong chớp mắt, anh trở thành cười của cả mạng xã hội.
Không biết đồn từ đâu rộ nói rằng nhà họ Tạ mặt nên định đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Đối mặt với lực khủng như vậy, Tạ Hạc lại chẳng nói lấy lời.
từng nghĩ, ít nhất anh sẽ ảnh chụp chung hay đoạn chat cũ để oan.
Nhưng anh không làm gì cả.
Chỉ lặng lẽ mọi lời chửi rủa tàn nhẫn.
Lần khi mở điện thoại, tôi được một thoại từ anh.
Người đàn ông luôn kiêu ngạo ấy, lần đầu cúi đầu.
Giọng anh run rẩy, như mang theo cả sự sợ hãi: “Cố Hàm Sương, rốt cuộc em có yêu không?”
Tôi thấy nơi sống mũi, lại, nuốt nghẹn vào trong.
lúc lâu sau, tôi mới dứt khoát trả lời:
[Không yêu
Tạ Như Hạc không trả tôi nữa.
Kiêu ngạo anh, nhiên sẽ hạ kéo.
Đến đây, tôi xem như đã ngầm thừa nhận chia tay.
03
Hoàn hồn lại, MC cắn răng dẫn dắt xong tiết mục đó.
Sau khi nghỉ ngơi nửa chương trình bước vào trò thứ hai trong ngày.
Thật lòng hay Thử thách.
Showbiz là nơi nước sâu khó ai trong cũng ít có những bí mật không thể công khai.
Vì vậy, phần "Thật lòng", mọi đều chọn câu hỏi tương nhẹ nhàng.
Tôi cũng thầm thở phào.
nhưng, trong lúc chơi, Lâm Dĩ Đường luôn như vô cố ý nhắm vào tôi.
Giữa tôi và cô ta vốn hiềm khích từ trước.
Trước đây, chúng tôi cùng tranh vai nữ chính trong một bộ và người bị loại là cô ta.
Có lẽ từ lúc Dĩ Đường bắt đầu ghi hận tôi.
Cô ta thường xuyên thả những bài mắng chửi tôi.
Sau đó lại giả vờ xin lỗi một cách thiếu thành ý: “À, xin lỗi nha, lỡ thôi.”
Tôi dồn toàn tâm toàn ý vào nghiệp diễn, nên không muốn tính toán những chuyện nhỏ nhặt đó.
Phần thời vi của cô chẳng khác nào một trò
Ví dụ như hiện tại.
thua trò chơi, cô liền nở nụ cười đầy ác ý: “Hàm Sương, ‘Thật lòng’ ‘Thử đây?”
Tôi bình thản nhìn cô ta, điềm trả lời: “Thật
dứt lời, mắt Dĩ Đường càng lộ rõ sự đắc
Cô hỏi câu mà chắc chắn đã chuẩn bị từ lâu:
“Cô và Tạ ảnh đế… rốt cuộc đã từng hò chưa?”
MC, gặp tình huống khó xử, lập tức giả vờ câm điếc.
Ánh mắt của khách mời liên tục đảo qua lại giữa và Tạ Như Hạc.
Không ai là không giữa chúng tôi.
Thậm chí, đây thể là điều cấm kỵ không ai dám nhắc đến trước mặt anh.
mà hôm nay, lại bị trắng trợn phơi bày giữa bàn dân thiên hạ.
Như Hạc không giận dữ.
Ánh nóng rực anh rơi thẳng lên người tôi, như muốn xem tôi sẽ trả lời nào.
Tôi cụp mi, im lặng
Có lẽ Lâm Dĩ Đường bắt mất kiên nhẫn, liền cười lạnh: “Không muốn trả lời cũng được, vậy phạt uống ly
Cô ta rõ ràng muốn dồn tôi vào đường cùng.
Lúc này, tôi cuối cùng cũng ngẩng bấm sâu lòng bàn khẽ cười phủ nhận:
“Chưa từng hẹn hò.”
Không khí như cứng lại, tất cả mọi người đều hít một lạnh.
Sắc mặt Tạ Như Hạc nên u ám, khóe môi lên một nụ cười lạnh như băng, phụ họa theo: “Đúng thế.”
“Tôi sao có thể từng ở người như Cố Hàm Sương.”
Nhưng ngay khoảnh khắc tay anh siết chặt, ly rượu trong tay lập tức vỡ nát.
thủy tinh cắm vào da thịt, máu tươi tràn ra.
Vậy mà anh hề mày, như thể hề cảm thấy đau đớn.
Sau thoáng chết mọi người mới bừng tỉnh, vội vã gọi bác
ghi hôm đó kết thúc trong vội vàng.
Hầu hết các khách mời đều đến xem tình hình vết thương của Tạ Như Hạc.
Còn tôi, đau nhức toàn thân, còn chút sức lực, đành về phòng uống thuốc rồi ngủ thiếp đi.
Khoảng bốn giờ chiều, tôi bị nhân viên đánh thức.
Sau khi tập hợp với mọi tôi mới biết bữa tối hôm nay cần tự chuẩn bị.
Tạ Như Hạc đưa mắt nhìn tôi, đầy châm biếm: “Nghe nói cô Cố Hàm Sương nấu lắm.”
Quả nhiên, câu nào của anh cũng không rời khỏi tôi.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu.
Ánh dừng lại trên bàn tay phải đang được băng bó của anh, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn cử động xem ra không bị thương nặng.
Nghe nói vậy, mời đều quay đầu nhìn tôi.
Lâm Dĩ Đường là người nở nụ cười ngọt ngào giả tạo: “Vậy thì bữa tối nhờ cả vào cô rồi
ơn
“Tôi là thần nhà bếp, không nên vào phá thêm hơn.”
“Bên ngoài có cây guitar, tôi ra xem chút.”
Chỉ vòng một phút ngắn căn bếp rộng chỉ mình tôi.
Tôi bất lực thở dài, bắt chuẩn bị bữa tối cho hơn người.
Vì người đông, món cần làm cũng nhiều.
đang nấu, chú ý ngọn lửa trong nồi bất
May mà Triều biết đến từ nào, nhanh tay đậy lại kịp
Anh dịu nói: “Tuy tôi không giỏi nấu rửa rau, thái đồ thì làm được.”
nào cần giúp, bảo tôi.”
Tôi cay sống mũi, cảm động đáp: “Cảm ơn
04
Nhờ Phó Triều giúp đỡ, nấu nướng suôn sẻ hơn
Hai tiếng sau, món cuối cùng được ra.
Nhưng khi bê đồ ăn ra bàn, tôi chợt hiện.
Như Hạc đứng trong vùng ngược sáng, ánh mắt u tối nhìn tôi chằm chằm.
Không từ khi nào. Cũng không biết đã đứng đó lâu.
Có lẽ vì bệnh tật, cơ thể tôi mệt rã rời, chẳng muốn nói thêm lời nào.
Tôi tránh ánh mắt, lặng lẽ qua anh.