Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Trên bàn ăn, Tạ Như bắt đầu gây sự với tôi.
Anh một miếng thức ăn, vừa chạm miệng liền lập tức nhè ra.
Vẻ mặt nửa cười nửa mỉa, giọng nói đầy gai góc: “Cố Hàm Sương, nấu ăn giỏi là tượng cô xây dựng à?”
Đối mặt với Như Hạc đang liên tục chĩa mũi dùi vào mình, không sao tôi thấy mỏi lạ thường.
Anh chẳng lẽ không biết nấu nướng tôi thế nào?
Rõ lần lễ đều anh quấn lấy tôi, đòi ăn tôi nấu.
Lần nào… anh cũng ăn sạch đến hạt cơm cùng.
Tôi ngẩng nhìn thẳng vào mắt anh, bất ngờ cười rạng rỡ.
Bằng giọng điệu thản như không, nói: “Không sao. Nếu có gì thay đổi, đây có là lần cuối anh ăn tôi nấu rồi.”
Câu nói vừa dứt, nụ cười mỉa trên mặt anh lập tức đông cứng lại.
Tạ Như Hạc hiếm khi im lặng như
Không rõ anh đang nghĩ đến điều gì, nhưng ăn còn anh ăn rất chăm
Không phát hiện
Bên dưới bàn, tay trái của anh đang run không
Còn tôi, ăn được vài miếng, đột nhiên cảm thấy dày cuộn lên.
Tôi ngừng đũa, vội vã chạy vào nhà vệ nôn khan.
Nhìn vết máu đỏ tươi trong rửa, hoảng hốt mở vòi vội vã trôi.
Ra ngoài thì chạm Tạ Như Hạc.
Anh nhìn mặt tái nhợt của tôi, mắt phức tạp: “Em bị bệnh à?”
Tôi nảy ra chút trò đùa, cố tình thấp giọng đáp: “Mang thai rồi.”
đồng tử anh co mạnh, nói lắp bắp: “Cái… cái đó… của anh?”
bật cười: “Lừa anh đấy.”
“Cố Hàm
Mặc kệ anh dữ gầm lên, tôi quay người bỏ đi.
Về đến phòng, khóa trái cửa, sự gắng gượng cùng cũng tan biến.
Tôi đổ sập xuống giường.
Mười mấy phút sau mới gắng ngồi dậy, thuốc từ đầu uống vào.
Vừa nuốt viên cuối cùng, điện thoại lên âm báo tin
Là tin nhắn từ mẹ.
[Hàm Sương, con chuyển cho mẹ tiền vậy làm gì? Có gì
Mắt bỗng xè.
Tôi nửa khuôn vào gõ chữ trả lời: [Không có gì đâu ạ.]
[Chỉ là sắp tới con phải đi quay phim xa, bận một thời gian dài, mẹ nhớ giữ gìn sức nhé.]
Người ở đầu dây kia chẳng hay biết gì.
rồi, mẹ sẽ đem số tiền gửi tiết kiệm định kỳ cho con.]
[À đúng mẹ có làm ít kẹo nougat cho con, sắp tới rồi đó. Con từ nhỏ đã bị hạ đường lấy về rồi trong túi thường nhé.]
Mẹ lải nhải dặn dò mãi thôi.
Mỗi đều thận trả lời: “Vâng
Năm mẹ không tiếc gì, sẵn sàng rời đi trắng, chỉ để đưa tôi thoát khỏi người cha vũ phu.
Giờ bà mới khó lắm mới lại được một mái yên bình, hạnh phúc.
Tôi không muốn trở thành nặng của bà nữa.
Từ sau khi đoán ung thần tôi xuống dốc rõ
Cả cảm giác ăn, thể và sức đề kháng đều suy giảm nghiêm trọng.
Mỗi ngày sống đều là cuộc chiến với nỗi đau hạ thân xác.
Nhưng tôi vẫn chưa muốn
tôi yêu vẫn còn ở thế gian này.
Những vai diễn tôi yêu thích vẫn còn chưa hoàn thành.
Tôi điều chưa kịp
Do hôm sau phải dậy lúc sáng, tối hôm đó tôi sớm.
Sáu rưỡi sáng sau, các khách mời tập hợp đầy đủ, được nhân dẫn đi xem mặt trời mọc trên đỉnh núi.
Nói thật, tôi rất mong chờ.
Trước kia công việc bận rộn, sau lại do bệnh tật, nên kế hoạch ấy luôn bị hoãn lại.
Giờ đây, nhờ tham gia chương trình này, cuối cùng thực hiện được ước nguyện.
Điểm sát mà đoàn phim sắp nằm núi, phải leo bộ hơn nửa tiếng mới tới.
Tôi dần dần tụt lại phía sau
Mỗi bước đi, như thể giành giật từng phút sống sót với gian.
Dù vậy, khi ngẩng vẫn thấy mình bỏ lại một quãng khá xa.
Phó Triều nhanh chóng nhận ra tôi không ổn.
Anh đỡ lấy tôi, không cho tôi từ chối: “Tôi cõng cô.”
Có lẽ sợ sẽ không ý, anh liền lên trước:
“Đừng cố ra mẽ nữa, mặt cô bây giờ bệch như ma rồi.”
Vừa dứt lời, Phó Triều đã dễ cõng tôi lên lưng.
Thậm chí còn nhún người cái, rồi cau mày hỏi: “Sao mà nhẹ này?”
Tôi nằm trên lưng anh, tức bịa chuyện: “Chuẩn bị diễn mới đó.”
05
Phó Triều dường như dài một tiếng.
Nhưng với tư cách anh có tư cách đòi hỏi gì
Chỉ nhẹ nhàng khuyên: “Cố Hàm Sương, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Tôi khẽ “ừ” tiếng, khóe mắt bất cay cay.
Người bệnh thường trở nên đa sầu đa
Có lẽ ngay bản thân tôi cũng nhận ra thật ra, tôi rất cần có một người đến mình.
Hỏi tôi có đau không, mệt không, có chịu
Nhưng cuộc đời, cuối cùng vẫn là một hành trình cô độc.
Bước của Phó Triều rất vững vàng.
Không bao lâu, tôi nằm yên trên lưng anh, thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Tỉnh lần nữa, sắc mặt tôi hơn chút.
Nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy giọng điệu mỉa mai của Tạ Như Hạc vang lên bên cạnh.
Sắc mặt anh u ám, ánh lạnh như băng chặt tôi và Phó Triều, cười nhạt: “Cố Sương, yếu đuối là tượng mới cô dựng lên à? Một đoạn đường tiếng mà cũng phải có người cõng
Nghe vậy, tôi vỗ vỗ vai Phó Triều, ra hiệu thả tôi xuống.
xa nữa tôi tự đi được.”
Anh gật
Đặt tôi xuống xong, Phó Triều nhanh chóng bước phía trước, giúp nhân dàn sân khấu.
Như Hạc nhìn tôi thật sâu, rồi cũng lạnh quay đi.
Tôi thững đi sau
Bỗng nhớ lại lúc khi mơ màng ngủ, hình như tôi có nghe thấy giọng Tạ Hạc.
Hình như anh đã “Để tôi cõng cô ấy.”
Nghĩ đến đây, tôi tự cười giễu mình, rồi không suy nghĩ thêm
Khi đến địa điểm chỉ định, các khách mời khác đã an vị.
Chỉ còn chiếc ghế bên cạnh Tạ Như Hạc là trống không.
Tôi gần hiện trên ghế đó đặt một chiếc khăn len.
Tôi lờ nhớ ra, đây là đồ của Tạ Như Hạc.