Tôi chỉ mỉm cười trả lời: “Chỉ mong mọi người gặp may mắn.”
Tôi từng nghĩ, cuộc sống cứ thế yên ả trôi qua… cho đến tôi lặng lẽ rời đi.
Cho đến khi tên tôi một lần nữa leo hot search.
Tạ Như Hạc công khai một loạt ảnh chụp và tin nhắn giữa chúng tôi khi còn yêu nhau.
theo đó chỉ có chữ:
“Cố Hàm là bạn gái tôi.”
Trùng hợp chương mà tôi tham gia trước đó cũng bị phát sóng sớm hơn dự kiến.
Trong show, đoạn tôi nhận chuyện yêu đương với Tạ Hạc lan truyền chóng mặt.
Toàn xã hội sóng mắng chửi tôi:
[A a a a không ngờ đó, Cố Hàm Sương lại là như vậy!]
[Thật tởm. thì sao không dám nhận? Hại ảnh đế Tạ bị mắng cả thời gian dài như
[Tôi nói rồi mà, Cố Hàm Sương đúng là tam giả ngoan ngoãn, vậy mà lúc trước còn có người bênh cô ta.]
[Tạ ảnh đế cuối cùng cũng được minh oan rồi… Sao không vạch mặt cô ta sớm hơn cơ chứ!]
[Mọi người quên rồi Trong lúc hẹn hò với Tạ Như Hạc, Cố Sương còn điên đẩy thuyền với Phó Triều nữa mà?!]
Không chỉ vậy, tôi còn bị mất một lượng fan rất lớn.
Thậm chí có không fan cũ quay lưng, quay lại giẫm đạp tôi không
Trước làn sóng chỉ trích không ngớt, lạ thay, tôi lại thấy... nhẹ lòng.
Ngay khoảnh khắc phủ nhận chuyện tình cảm với Tạ Như Hạc, tôi đã này muộn gì cũng đến.
Vì ảnh của vụ việc quá lớn, ty lý cùng chủ động liên hệ với
Ngày đó, quản đích thân gặp để bàn chuyện giải trừ hợp đồng.
Anh nhìn tôi, ánh mắt mang theo xót xa: “Dạo này tôi bận quá, mới rảnh.”
“Cô bản đồng này sau đó thông báo, rồi nghỉ ngơi cho tốt.”
Không nói thêm lời
Tôi lật thẳng đến trang cuối, chẳng buồn đọc, tên dứt khoát.
Dù sao thì… người chết còn giá trị lợi dụng gì?
Quản lý rời đi.
Tôi mở lại điện thoại.
Phần tin trên Weibo nhấp nháy con số "99+"—toàn là chỉ và xúc phạm.
Người yêu cầu tôi xin lỗi, bảo nên rút khỏi giới giải
Tôi chẳng buồn đọc nữa.
Chỉ đăng một bài viết là tuyên bố tiên cuối cùng kể từ khi scandal bùng nổ.
[Xin lỗi mọi vì chiếm dụng quá nhiều tài nguyên công cộng trong thời gian qua.]
Tôi không biện minh bất điều gì.
Chỉ muốn gửi lời xin lỗi vì tất cả việc đã làm.
[Vì do bất khả kháng, và công ty Hoa Thịnh Entertainment đã dứt hợp đồng, chính thức kết thúc mọi hoạt động mại và rút khỏi giới giải trí.]
[Cảm ơn mọi người vì đồng hành cùng suốt đường qua.]
đăng vừa lên, cả mạng xã hội sững sờ.
Có người để lại bình luận:
[Cái cơ? nói rút là thật á?]
[Sự nghiệp đổ như vậy rồi, không rút lui thì còn trụ lại làm gì? Ở lại cũng chẳng kiếm được đồng nào.]
[Hả? Tôi thấy có gì đó sai sai... Dạo trước Sương Sương còn làm từ thiện, phát lì xì cho fan, có phải xảy ra gì không?]
[Đúng đó, tôi được mấy trăm ngàn, mong Sương Sương không sao.]
[Bên trên, mấy người nghĩ gì vậy? là đủ để bị chuộc à? Có còn nguyên tắc đạo đức không?]
Tôi đáp lại bất kỳ
Chỉ lặng lẽ... gỡ đặt Weibo.
Mọi thanh ồn ào ngoài tôi đều không còn nghe nữa.
Tôi muốn tận những ngày tĩnh lặng cuối cùng cuộc đời mình.
Sau một lần trị nữa, tóc tôi gần như rụng sạch.
Thế là dứt khoát lấy tông đơ cạo hết phần còn lại.
trọc tôi có chút không
Tôi tự mình chiếc mũ len mềm mịn.
Hôm trời nắng đẹp, tôi theo một chiếc ghế nhẹ ra sân, định ra tắm nắng một chút.
Nhưng vừa ra đến cửa, tôi thấy một dáng người quen thuộc.
Chưa kịp suy nghĩ vì sao Tạ Như Hạc lại mặt ở đây.
Tôi theo phản xạ, đưa tay kéo vành mũ.
Nhưng anh quá quen thuộc vóc dáng tôi rồi.
Dù tôi đã gầy đi như một bộ xương, anh vẫn nhận tôi lập tức.
Anh giành lấy chiếc ghế tôi đang cầm, ngang đường tôi.
Không gặp hôm, Như Hạc cũng gầy hẳn đi.
Trong mắt anh những tia máu đỏ, cả người toát ra vẻ tàn tạ, mệt mỏi.
Anh nhìn giọng khàn khàn chất vấn:
“Chỉ vì anh công khai quan hệ chúng ta... mà em thấy mặt đến mức phải rút khỏi giới giải trí sao?”
Không ai biết.
Khi Tạ Như Hạc thấy bài đăng chia tay ấy, anh đã run rẩy đến mức nào.
Anh sợ đến tột độ.
Sợ sẽ không bao giờ được lại tôi nữa.
Tôi không phải nói hành động cuống, chỉ muốn rời khỏi đó nhanh.
Trong đầu tôi lúc ấy có một suy nghĩ:
Không được để Tạ Như Hạc phát ra mật
Nhưng đời người hình như là như vậy.
Càng cố giấu, lại càng dễ
Khi cô y tá “Cố Hàm giờ hóa trị rồi!”
thân Tạ Như Hạc như cứng đờ lại.
Ánh mắt anh ngập tràn hoang mang đau đớn giấu nổi.
Anh chết tại chỗ, chỉ có trơ mắt nhìn tôi rời đi.
Trong suốt buổi hóa trị, tôi bồn không yên.
Và khi lại phòng bệnh.
Đúng như tôi đã đoán, Tạ Như đang ngồi bên giường
Anh cúi đầu, hai tay đan chặt lấy nhau, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy tôi trở anh không nói gì, chỉ lẽ đỡ tôi nằm xuống
bao lâu
Cuối anh lên tiếng.
anh khản đặc, nghẹn ngào:
“Em nói những lời tuyệt tình đó… vì biết mình mắc bệnh, nên muốn đẩy anh ra, đúng không?”
Tôi môi nhợt nhạt.
đầu, nhìn sâu vào đôi đau thương của anh.
Rồi trả lời:
“Không phải.”
“Tạ Như Hạc, sao anh tự luyến thế