Khi đang chọn tóc giả cho mình, tôi nhận cuộc gọi đạo diễn nổi Trương Thu Tự.
kia một lúc lâu, mới lên nói mỏi mệt của ông:
Sương, cô thật sự không nhận nữ chính trong Vượt núi sông nữa sao? Vai diễn này cô bao nhiêu tâm mà… Chỉ cần cô quay tôi sẵn sàng trả gấp đôi thù cô thấy nào?”
thở dài.
Đạo diễn Trương nói sai.
Lúc ấy, vì diễn tôi biết thử bao nhiêu lần.
Để tái hiện nhân vật chân thật nhất, tôi còn học võ suốt nửa năm.
chữ trong kịch bản, nghiền lưỡng.
Nếu có gì đổi, khi phim lên sóng, tôi thể vươn lên hàng diễn viên một.
Nhưng... cuộc đời luôn đầy rẫy những điều ngoài dự tính.
Tôi đáp giọng chua chát, nhẹ nhàng nói: “Đạo Trương, ông đã xem trọng tôi. Nhưng thật sự, tôi không thể diễn nữa.”
Lời tôi khiến ông nổi giận.
Hàm Sương, thành ý của tôi quá đủ rồi, cô mình suy nghĩ kỹ!”
“Nếu vai này, cô chỉ đánh mất cơ hội thăng hạng, mà còn bồi thường khoản vi phạm hợp đồng rất lớn!”
Mắt tôi bắt đầu cay cay.
Tôi biết, nếu không một lý do thuyết phục, diễn sẽ bỏ cuộc.
Thế là tôi nói thật: “Đạo diễn Trương, tôi ung giai cuối. Với thể trạng hiện không thể quay cảnh hành động
Gần như phản xạ, ông phản bác ngay:
thế này, nói linh tinh gì vậy?!”
“Ông biết rõ mà trên đời này không ai mong có được vai hơn tôi.”
kia im lặng rất lâu.
Một lúc sau, ông mới cất “Có thể nào là bệnh chẩn sai không?”
Tôi cười khổ: “Ba viện cho kết quả giống nhau.”
Ông bảo tôi nghỉ thật tốt, rồi máy.
Tôi biết ông rất bận.
Còn phải nhanh chóng tìm người thay vai nữ chính.
Bệnh tình của tôi thật sự đã phiền quá nhiều người.
Xin lỗi…
Thời gian này, tôi cũng đã tìm được chủ nhân mới cho Đôn.
Là cô bạn thân của tôi Kiều Tâm
tâm giao nó cho người lạ, đành phải làm phiền cô vậy.
Ban đầu, gần như ngày nào cô ấy cũng đến thăm tôi.
Khi đối diện với tôi, nụ cười ấy rạng rỡ hơn bất kỳ ai; nhưng chỉ quay lưng đi, lại lén lau nước
Tôi từng đùa rằng, ấy như vậy làm ồn khiến tôi khó nghỉ
Có lẽ thật sự sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, Kiều Tâm Nguyệt chuyển sang ba mới đến một lần.
07
Một tuần sau, trình tạp kỹ mà tôi từng tham gia chính thức kết thúc ghi hình.
Nhưng đúng lúc tôi nhận được cuộc quản
Tôi không hiểu chuyện gì có thể khiến anh ta gọi cho mình.
sao thì kể từ bắt đầu điều trị, tôi đã chối bộ công việc.
Sắp còn phải bàn chuyện chấm dứt hợp đồng.
Nghĩ tới tôi chợt ra lý do thật của cuộc gọi.
Thế nhưng, khi bắt máy, quản lại không đả động công việc mà chỉ nói:
“Cố Hàm Sương, Tạ Như Hạc tìm em, điện cho tôi. Tôi không dám đắc tội với cậu ta đâu, có thời gọi đi.”
Nói xong, anh ấy lập tức
Sau gửi qua WeChat cho tôi một điện thoại.
lý của tôi là người dẫn dắt nhiều nghệ sĩ nổi thường ngày rất bận rộn.
Tôi thở dài.
cùng nhấn gọi cho Tạ Như Hạc.
Đầu dây kia bắt gần như ngay lập tức.
Tôi là người mở lời giọng khẽ khàng, lộ rõ sự mệt mỏi:
“Anh tìm tôi à?”
Im lặng hai giây, anh hỏi: “Bây giờ em có bận không?”
“Không bận.”
vẻ đã chuẩn bị tinh từ lâu, cuối Tạ Như cũng lên lần nữa.
Anh nói: “Cố Hàm Sương, anh sai rồi. Anh không nên tự ý công khai chuyện tình cảm chúng ta khi chưa được em cho phép.”
“Tha thứ cho anh được không? Anh hứa không lần sau nữa.”
Cậu thiếu gia nhà họ Tạ vốn ngạo là khi nói lời giọng lại như mang theo cả khẩn.
Ngay khoảnh khắc mắt tôi không kìm mà tuôn ào ào.
Tôi dùng tay còn lại bịt chặt miệng mình.
Không dám để lộ ra bất kỳ âm nghẹn ngào nào.
Cho đến khi Tạ Như Hạc phát hiện điều bất thường.
“Hàm Sương, em sao thế?”
“Sao không nói gì cả?”
Tôi không đáp lời, chỉ luống cuống cúp máy.
Sau đó mở WeChat, kéo anh ra khỏi danh sách chặn.
gửi anh một tin bằng kiểu giọng điệu mà anh ghét nhất:
[Tạ Như Hạc, nhớ anh không phải là người thích dây dưa.]
[Đã kết thúc thì kết thúc.]
[Làm ơn quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.]
Góc trên hình hiện dòng: “Đối phương đang nhập…”
dán mắt vào màn hình.
chuẩn bị tinh thần để đối mặt với mọi huống.
Thế nhưng, nửa tiếng trôi qua.
Tạ Như Hạc gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Cuối cùng, tôi toàn thân rã rời, người xuống
Trong suốt quá điều trị, tôi hiếm khi có thế này.
Mẹ tôi đã tái hôn vài năm trước, gia đình mới và một đứa con nhỏ.
Sợ làm hưởng hạnh phúc của tôi đã gắng khoảng cách.
Bà sống rất hạnh phúc.
Giờ đây, khi đã lâm bệnh nặng, tôi lại càng ít liên lạc với mẹ hơn.
Nhiều lần bà chủ động thăm, đều cố tình trả lời qua loa cho xong chuyện.
Một đứa con không ngoan, không hiếu thảo như
Ngay cả chết đi, có lẽ mẹ cũng sẽ bớt đau lòng hơn.
Ngoài phần lớn tiền tôi kiếm được, tôi đã quyên góp cho các tổ chức phúc
Tôi thật lòng hy vọng các bé gái ở núi sẽ có đủ điều kiện học hành.
Một phần nhỏ tài sản lại, tôi quyết định dành để tri ân những hâm mộ đã luôn hành tôi.
Tôi thỉnh thoảng sẽ gửi xì trong nhóm fan và trên Weibo.
Có vài fan tinh ý bắt đầu hỏi đã có chuyện xảy ra sao?