Mẹ quay đầu đợi đến khi dâu và Ngô Thiên đã đi bà khóc một cách bất lực: “Mẹ biết lần này chịu thòi rồi.”
“Nhưng con bảo mẹ làm sao đây? Con còn lạ tình chị dâu con nữa, suốt bóng gió mai. Nào là dì nhà mua iPhone đời cho cháu, nhà ai dẫn cháu gái du lịch châu Âu. Cứ ngày cũng làm ầm hết cả lên, mẹ cũng bị làm phiền phát rồi.”
“Con chẳng lẽ nỡ để anh trai tan làm về nhà ngày nào cũng phải chịu đựng chị dâu hay sao?”
Nhìn mẹ xổm trên đất khóc lóc thê lương, tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.
chỉ lo nghĩ cho trai, vậy còn con thì
đang khóc bỗng khựng lại.
thì làm sao? Đừng mẹ không hè năm nhà con nhận kín lịch đặt tiệc, từ tháng tới cuối tháng Chỉ riêng hai tháng này, chẳng phải con được ít bốn năm vạn tệ phí bữa cho cháu ruột mình thì làm đâu?”
Nghe xong tôi càng tức giận
cũng biết quán con ngày nào cũng kín đơn. Để tổ chức tiệc cho Ngô Thiên, con đặc biệt dành hẳn một ngày nhận tiệc khác. nữa, con đã lấy đúng vốn cho anh chị, không xu nào cả!”
“Mẹ đâu mà muốn con miễn phí toàn bộ chứ?”
Mẹ bỗng nhiên đứng bật dậy, vừa vỗ tay vừa mắng tôi.
“Mẹ đáng chết, mẹ đáng bị trời đánh, mẹ chiếm nghi của con, mẹ là được chứ gì! Cháu trai nhà cô Thúy Phân đại học, cô ấy đưa tay ba tệ tiền Còn con? Chỉ tặng mỗi cái cũ kỹ!”
“Chỉ vì chuyện này, chị con ngày nào cũng sự. Vân Vân, con lớn rồi, cũng phải biết thông cảm cho bố Nếu không phải người nhà đâu có muốn chiếm lợi từ con. Tất cả chẳng phải do chị dâu con ghê gớm không ai sao?”
mẹ hình như bà cũng chỉ đắc dĩ phải chịu áp từ
Là con gái trong nhà, đáng tôi nên nén nhịn, khí của nhà mẹ đẻ mà nuốt xuống ấm ức này.
Nhưng tôi không chỉ là gái nhà họ Ngô, tôi còn là con dâu nhà họ Trình, còn chồng còn con, tôi cũng có một gia đình riêng cần chăm lo.
Tôi hít sâu một nói: “Mẹ miễn phí cho chị dâu là anh chị hòa thuận?”
Mẹ tưởng đã phục được tôi, liền nở nụ cười nhẹ nhõm: “Đúng rồi, đâu có muốn lợi con, tất cả là do chị dâu con quấy quá mà thôi.”
Tôi cười lạnh lùng: “Mẹ sợ chị làm ầm ĩ ảnh hưởng tình cảm vợ anh trai. Thế mẹ không Trừng làm ầm ĩ, ảnh tình cảm vợ chồng con à?”
nhiên đáp: “Ai mà chẳng biết chồng con yêu chiều hết mực? kết hôn, tiền sính mẹ xu nó cũng chưa bao trách móc. Mùa vụ bận rộn, nào con về quê việc, nó đều thương con, thậm chí còn về làm.”
“Lần trước cháu con phải phẫu thuật, con rút một phát vạn tệ để chi trả, nó cũng chẳng nói câu nào. Chỉ có mấy vạn này, chẳng lẽ nó lại để bụng thật à?”
Nghe giọng mẹ đó là điều hiển nhiên, tôi chỉ đau nhói trong lòng.
“Vậy là con cứ phải dựa vào việc anh ấy với con, để rồi hiển nhiên trở thành người suốt ngày vác cho anh trai, cho ruột sao?”
đến run rẩy, môi run run, nghiến răng nói: “Con nói vậy? Gánh vác cho anh trai, cho cháu ruột là nghĩa vụ của người nhà tương trợ lẫn nhau, sao con lại nói khó nghe đến vậy?”
Ồ, ra mẹ cũng biết nghe
Tôi chỉ tay vào camera giám sát: “Biết khó nghe thì đừng làm những chuyện khó coi như vậy! Vừa rồi động mẹ đã được camera ghi hết rồi đấy!”
“Một là bây giờ mẹ gọi anh trai hoặc chị dâu quay thanh toán rõ ràng với con! Hai là bỏ tiền túi ra lại, không thì con đầy cách mọi phải khó xử!”
buông thõng hai tay ra, bất lực nói: “Mẹ đã lỡ nói hết ra rồi, còn mặt nào gọi chị dâu con quay lại nữa đây?”
“Thôi thì con bán luôn cái thân già này của mẹ đi, xem đủ trả đồ ăn cho con chưa!”
02
Cách mẹ làm rõ là đang giở trò ăn vạ.
Tôi hít sâu một hơi, “Mẹ chịu nói lý thì thôi, nói chuyện với mẹ chẳng ích gì. hôm nay là anh trai tổ chức, con gọi thẳng cho anh ấy!”
Tôi gọi ngay cho anh trai.
lúc này, bố tiễn khách xong liền quay lại, cau giật lấy điện thoại trên tay tôi: “Con làm gì thế Không phải chỉ vài mâm tiệc sao? Nhà hàng con mở ra chẳng phải chuyên làm cái à, ăn vài mâm còn bắt cháu ruột tiền?”
Tôi tức muốn phát điên: “Bố nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Khoan chưa nói đến cừu, móng giò hay hải sâm, chỉ riêng rượu anh ấy dùng cũng đã năm trăm tệ một chai rồi! Anh ấy trọng diện, lá cũng dùng loại hơn năm mươi tệ một
“Nếu như nhà mình chỉ tới ăn một bữa cơm bình thường, dù đưa tiền con cũng nhận! Nhưng đây là chi phí hơn bốn vạn tệ Con còn cố ý dành nguyên một trong tháng cao điểm để tổ chức cho anh chị, con đã thấy rất khó ăn nói với Trình Trừng rồi. Bây giờ bố mẹ còn không trả nổi tiền vốn, con biết làm sao ngẩng đầu với nhà chồng đây?”
Mẹ đứng chắn trước nói: “Vậy muốn sao? Lời mẹ đã nói ra cùng lắm thì mẹ và bố đi nhặt rác kiếm tiền trả lại con.”
“Hay thế này đi, con gọi Trình Trừng ra mẹ viết một giấy nợ cho nó. Từ nay về sau mẹ chịu cực rác, kiếm mười đồng trả con mười đồng, kiếm được hai thì trả hai mươi. Chỉ cần mẹ còn sống một ngày, sớm gì mẹ cũng trả hết tiền, vậy con vừa lòng chưa?”
Mẹ đang nói gì vậy?
Để bố mẹ già cả đi nhặt rác trả tiền, còn họ hàng vả chết mất.
Chưa kể mẹ cũng từng đi nhặt rác, nhưng tiền kiếm chẳng phải đều bù đắp cho anh sao, còn đâu mà trả tôi nữa.
Tôi chẳng dây dưa bố mẹ, liền lấy điện thoại, gọi ngay cho anh trai.
Anh ta bắt máy rất nhanh: “Vân Vân, lắm đấy, lần này tổ chức tiệc rất hoành tráng, anh nở mày nở mặt rồi. dâu em còn không ngừng khen em hào phóng
Anh nói vậy là ý gì đây?
Vừa mở miệng đã muốn chốt sự việc luôn rồi sao?
bình tĩnh, cố nói thật rõ ràng: “Anh, người một em nói thật với anh, chi bữa tiệc hôm nay lúc đi mua đồ em đều đã xác nhận rõ ràng với anh chị rồi.”
“Em là nhà, một đồng lời cũng không lấy. Nhưng nếu không chi phí gốc em biết ăn với Trình Trừng thế nào
Bố cuống lên điện thoại, nhẹn né tránh.
anh trai bực vọng ra từ điện thoại: “Em không trả nổi thì đừng có mạnh với dâu em làm Em còn lạ tính chị ấy, em chọc giận chị ấy, anh còn có ngày nào yên thân nữa à?”
Tôi ngây ngẩn.
Bố mẹ và cả anh trai đều lấy chị dâu ra làm lá chắn.
Lần này, lần trước, cả lần trước nữa…
Lần nào cũng thế.
Chị dâu nóng tính, chị khó chịu, chị dâu không chịu thiệt thòi…
Nhưng thực tế người hưởng lợi lớn nhất chẳng phải chính là anh ta
03
nghiến răng nghiến nói: “Anh làm anh trai cái kiểu gì thế? Lúc cũng đem chị dâu ra chắn mặt, không biết đủ phải Vừa nãy chị ấy đã định trả tiền rồi, chính mẹ là người đòi miễn phí!”
“Được thôi, mọi người đều chị dâu, nhưng tôi không Giờ tôi sẽ đến sân bóng tìm chị ấy, chị thanh tiền tiệc rõ ràng!”
Anh trai như vừa đập cái gì đó: “Ngô Vân Vân, đủ chưa hả? Em nhất định phải loạn cho tất mọi đều không chịu phải không?”
Cái gì cơ?
Anh ta dám tôi làm mọi người không yên?
tự thay tôi miễn phí cho chị dâu, xúc kìm nén bao lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.
Tôi hét vào điện thoại nộ:
“Người khiến mọi người yên ai chứ?”
“Ngô Dũng, anh sau lưng bố mẹ và chị dâu, chiếm lợi của tôi nhiêu lần rồi? Anh tự đếm nổi
“Tôi nhịn nhục chịu cắn răng nuốt vì gia đình hòa giờ tôi muốn thiệt thì biến thành kẻ phá đình phải không?”
“Hôm nay tôi nói thẳng cho anh từ lần trước khi tôi mở cửa hàng, anh từ trả lại vạn tệ kia, tôi tỉnh ngộ rồi. Anh đừng hòng núp bóng tối, bám lấy tôi mà hút máu nữa!”
Bên kia điện đồ vật bị anh ta đập phá vang lên liên tục.
nào gần đây cô lại khác thường như vậy, hóa ra là vẫn thù hằn chuyện mười vạn Ngô Vân đã nói rõ mười vạn ấy là cô thân làm ruột tự nguyện trả tiền giúp Ngô Thiên! Giờ cô còn mặt mũi nào mở miệng đòi hả?”
Tôi thật sự tức muốn phát điên rồi.