Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Khóc xong trận, tôi mới nhớ thắc mắc ban chiều, vội hỏi: “Làm sao anh biết chuyện anh cả cô thực tập sinh đó vậy?”
Trình Trừng xua tay: “À, chẳng qua là người bên công ty anh tới quán ăn uống, có ai đó kể lại trên bàn tiệc. ấy anh nghe qua rồi quên luôn. Hôm mới chợt đến, kết hợp với vụ mười mất tích khó hiểu kia, nên anh thử nói khích một chút, không ngờ lại đúng
Ngày hôm sau, khi tới bệnh viện, thấy anh đang vào đơn ly hôn, anh nói đầy mỉa mai: “Giang Hà, em rồi. Cô gái hiền lành xưa giờ đầy toan tính.”
Chị đáp, chỉ cẩn xem kỹ lại ly hôn một lượt, nói ngắn gọn: “Hết một tháng hòa giải, cùng tôi đi làm thủ tục ly hôn!” dứt khoát khỏi phòng bệnh.
tháng sau.
dâu giấy ly hôn, lập tức đến vị của Dũng tố cáo chuyện anh tình.
Cuối cùng anh trai mất cả nhà cửa, con cái, mất luôn cơ hội thăng tiến khó khăn lắm mới giành được.
Sau bị ty điều chuyển sang vị trí rỗi, anh ta bắt thường xuyên say xỉn. đi trong trạng say khướt, anh bị người ta dao vào tim.
Khi tôi tới viện, đã bị cảnh sát khống chế, nhưng vẫn la hét ngừng: “Thằng khốn này hại đời gái tôi! Con tôi vốn tương lai mở, lại lợi dụng con bé tuổi nhỏ ngây thơ, dùng chứng nhận thực tập uy nó!”
“Con tôi mới hai mươi hai tuổi, mỗi đêm đều sống trong ám ảnh! Nó nghĩ mười vạn là chuyện Nó nằm mơ! bệnh ung chẳng sống được bao lâu nữa, đổi mạng tôi lấy mạng nó, không thiệt!”
Bố dốc hết tiền bạc dành dụm cứu anh trai, nhưng cuối vẫn không giữ được anh
Ngày tang chị dâu Ngô Thiên đến.
Chị bảo định bán hết tài sản hiện đợi khi Ngô học, sẽ cùng con chuyển tới thành phố khác bắt đầu lại từ đầu.
Trước lúc chị ôm tôi thật chặt: “Vân Vân, thật ra mấy năm nay chị cũng nợ em một câu xin lỗi! Tuy chuyện hút em để nuôi Ngô Dũng là do mẹ làm, nhưng chị và cũng là người hưởng lợi.”
xua tay: “Chị cứ chăm tốt cho Hạo Thiên, coi như đền bù cho em rồi. Sau này vất vả cho chị chăm sóc thằng bé.”
12
hàng nhanh chóng lại nhịp sống bận rộn.
Điều duy nhất đổi là bố tôi thường xuyên quần áo bẩn thỉu tìm tới tận cửa: “Vân Vân, cho ít tiền đi! Ruộng vườn ngày xưa toàn con chăm giờ không nổi nữa.”
từ chối thẳng
Bố cứ nhắc đi nhắc chuyện ông nuôi tôi ăn học, sinh ra dưỡng dục nhưng tôi đã miễn nhiễm với điều đó từ lâu rồi.
Hơn nữa bao năm tôi đã báo đáp đủ cho công ơn nuôi dưỡng của họ
thế tôi căn dặn nhân viên khách sạn, lần tới, trực tiếp từ chối ngoài cửa là
Tháng bảy tháng là mùa vàng kinh doanh, nhà hàng mỗi ngày đều tổ chức tiệc liên tục. Công việc bận rộn cũng giúp tôi xoa dịu không ít tổn thương do gia đình mang lại.
Ngày chị dâu gửi ảnh Ngô Thiên chụp trước cổng đại học, tôi và Trình Trừng cùng cũng được giai đoạn cao điểm tiệc mừng nhập
Tối hôm đó rảnh rỗi, chúng tôi cùng đi dạo trong công viên, vô tình nhìn thấy bố đang lục thùng rác.
Mùa hè ruồi nhặng nhiều, đồ ăn nhanh thối rữa.
thùng rác mà ông đang đó, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Vậy ông cứ dùng không moi móc.
Tôi nắm tay Trình Trừng, quay đầu đi về hướng khác.
Trên đời này, chẳng có hình phạt nào đau đớn bằng tuổi già cô độc, lương.
Tôi không thể làm chuyện đá xuống giếng, nhưng tôi hoàn toàn có thể bảo vệ bản thân không cuốn vào nữa.
Trong khu rừng bên trái, đom đóm đang bay lượn khắp Trình Trừng hứng chí chạy bắt hai con, đưa đến trước mặt tôi.
“Vân Vân, ánh sáng đom đóm dù nhỏ bé, yếu ớt, nhưng luôn có thể phá tan màn đêm.”
Tôi bật cười nhẹ vào người anh: đóm đang yên lành, anh chúng làm gì? Mau thả đi thôi!”
Đúng vậy, phía trước là tương lai sáng, tôi không cần ngoái lại khứ nữa.