“Anh trai mày vất vả phấn đấu bao năm mới có thăng chức, dám phá hoại, tao cả đời này không bao giờ tha thứ cho mày!”
Nhưng từ lâu đã không còn cô bé ngây thơ của ngày trước, không phải là cái thùng rác để bà trút cảm tiêu càng không phải là người bị tình thân trói buộc nữa rồi.
Tôi đã trưởng thành, đã nhìn rõ sự nam khinh nữ của bố mẹ, nhìn rõ sự kỷ, bạc của anh
Kẻ phụ lòng người lấy tư cách gì để sống bình yên, an ổn?
10
Tôi chẳng dừng bước, kéo chị dâu ra khỏi
Anh trai mắt đỏ hoe, túm chặt lấy dâu: “Hà Hà, hãy tới Ngô Thiên Nếu anh thân bại danh liệt thì có lợi gì cho con chứ?”
Thấy không ngăn cản được tôi, mẹ liền ôm chặt cánh tay tôi, không cho tôi tiếp.
Chị dâu lạnh lùng cười giễu “Bây giờ anh đã chịu nói rõ thực sinh kia rốt cuộc là
Anh nhắm mắt thừa nhận: con nhỏ đó quyến rũ anh! Em cũng biết mà, lúc đó Ngô Thiên nặng, anh ngày nào cũng chán chường, tinh thần sa luôn quan tâm, an ủi anh, lúc nào cũng mang đồ ăn, nóng tới tận nơi. Anh chỉ là mắc lầm mọi đàn trên đời đều có thể mắc phải thôi! Ai ngờ cô ta lại có thai!”
“Mười vạn kia anh dùng xử lý chuyện của cô ta, tránh làm em khó đó anh cắt đứt luôn rồi, thật đấy!”
Chị dâu mở thoại, bật lại đoạn âm vừa rồi, âm thanh trai vang vọng khắp cửa hàng: “Là nhỏ quyến rũ
Anh trai nghe thấy tiếng ghi âm liền ngớ người ra, hỏi giật ghi âm làm định cái gì?”
Chị dâu cười lạnh: “Chứng cứ tốt như vậy, đương nhiên phải lưu lại rồi! Ngô Dũng! mai anh ký đơn ly hôn Nhà cửa tài sản đều về tôi, con trai cũng là của tôi! Không thì cứ tôi đem đoạn ghi âm đi công bố khắp
Anh trai trợn mắt đầy giận dữ, không tin nổi: “Em dám gài bẫy anh à?”
Chị dâu hừ lạnh một tiếng: “Bao nhiêu năm nay nhà anh bẫy tôi bao nhiêu lần rồi, giờ tôi lại lần đã sao?”
Mẹ giận dữ xô mạnh tôi cái: “Mày còn ngây ra đó làm gì, mau giúp anh trai lấy thoại!”
Ồ, mẹ nhắc thì tôi quên mất.
Tôi lập tức chắn trước mặt chị dâu, đề phòng yếu thế do thể lực kém hơn.
Mẹ tức giận muốn điên lên, bà nhìn sang đang bị Trình Trừng chế, mày cau lại, chụp lấy cây chổi cạnh cửa lao về phía chị dâu: “Giang Hà! Thằng đàn ông nào chẳng phạm lỗi chứ? Cô nhắm mắt làm ngơ đi, sau này con tôi thăng chức tăng lương, cháu kiếm được công việc tốt, chẳng cô cũng được hưởng phúc sao?”
“Giờ cô cứ cố tình làm to chuyện này, sau này hối hận thì muộn rồi! Xóa ngay đoạn ghi đó
Tôi thật cạn lời với bà.
“Chính vì bà luôn bao che cho anh ta, Ngô Dũng biến thành thứ vô dụng, hèn nhát như ngày hôm nay! Còn nói đàn ông nào chẳng không biết còn tưởng bà cũng là đàn ông đấy!”
Anh thấy tôi tâm, lao tới phía chị dâu để cướp thoại, nhưng vì đứng không vững nên ngã mẹ.
Đầu mẹ mạnh xuống chị dâu sợ đứng ngây chỗ. loạn vừa rồi lập tức trở nên im lặng sợ, chỉ có tiếng ghi âm từ điện thoại chị dâu vẫn đang lặp lại!
Bố vùng mạnh khỏi tay Trừng, lớn: “Mau gọi cấp cứu đi!”
bệnh viện.
Anh ngã lên người mẹ nên không sao cả.
lớn tuổi, lại thương vào đầu, trọng báo: trạng nhân không ổn chút nào. Người nhà mau chóng đóng viện phí, chúng tôi cần làm rất nhiều xét nghiệm và trị ngay lập tức.”
Nhưng bác sĩ nhắc đến lần thứ anh trai vẫn chẳng nhích.
Bố sốt ruột đẩy trai một cái: “Đi phí đi! Mẹ con ngã nặng lắm đấy! Thời gian là vàng, con đứng ngây ra đó gì?”
Anh quay sang nhìn tôi chằm, thản nhiên nói: “Hà vừa mới chuyển cho Vân năm vạn, phí đương nhiên phải do Vân Vân rồi!”
sắc xịt đi về phía tôi: “Vân Vân à, đó là mẹ con đấy! Bà ấy đang cần cấp
Tôi xòe tay ra, lạnh nhạt “Tiền sính lễ của con, cộng thêm tiền viện phí lần trước, rồi bao năm nay con âm thầm hay công khai hỗ trợ, ít nhất cũng đã hơn năm mươi vạn rồi.”
“Số tiền bố mẹ đưa hết cho anh trai rồi. Giờ cần cấp cứu, tới tìm Muộn rồi! Các người thương ai thì cứ đi mà tìm người ấy trả tiền viện phí đi!”
11
cùng anh trai vẫn không chịu đóng tiền phí.
Đến chị dâu đưa Hạo Thiên từ sân bệnh viện, mẹ tôi vì cấp cứu đã trở thành người thực vật.
Bố tôi khóc già cả hai mắt, tuyệt vọng lấy đầu đập vào tường: “Sớm biết thế này, hồi tôi thà nuôi hai con chó còn
“Thục Anh à, cả đời cứ luôn bảo dưỡng con trai để tuổi già có nơi nương giờ bà sáng mắt ra chưa? Chúng ta đối xử tệ bạc với gái đủ kiểu, cuối cùng lại nuôi ra một đứa con trai vong ân nghĩa!”
Tôi cảm thấy bố nói những lời này một phần thật lòng do bị anh cả làm tổn sâu sắc, nhưng phần lớn vẫn muốn tiếp tục lợi dụng tôi.
Vì vậy tôi lập tức đi cạnh Trình nói với bố: “Hồi nhỏ bố vu con ăn cắp bố bảo bị đánh cũng phải đứng nghiêm! Giờ đã đạt được nguyện rồi đấy. cả đời bảo vệ đứa trai quý kia, thì giờ hãy nhớ kỹ câu này, đừng đến cầu con nữa, sẽ không bao giờ lo cho đâu.”
Cả ngày bận rộn, lại phải theo họ náo loạn cả tối, ngày còn rất nhiều phải chuẩn bị, tôi liền kéo tay Trừng, người rời khỏi bệnh viện.
Trên về, Trình Trừng nhẹ nhàng đưa một tờ khăn giấy: “Muốn khóc thì cứ khóc đi em. Anh biết em rất đau lòng.”
Nghe anh nói tôi không kiềm chế nữa, bật nở.
cho tôi có tức đến mức nào, lòng đã nguội ra sao, nhưng dù đang nằm kia cũng là mẹ ruột của tôi. Giờ bà sống chết dở, làm sao tôi không thấy đau lòng cho