Giấc của anh là trở
Vừa khéo trong nhà lại có người cậu làm nghề luật sư, anh rất hay quấn lấy cậu ấy, ngày nghe kể ở
Ngay sau sinh nhật 18 tuổi không khi biết có một phiên xét vụ án cưỡng hiếp một cô gái vị thành niên sắp diễn ra, Giang Bồi đã không do dự chọn dự thính.
đầu, anh tập trung nghe xét xử, hoàn toàn không chú ý tới người ngồi bên cạnh.
đến khi tên phạm cưỡng hiếp cười cợt hỏi rằng “cô gái bị tôi chắc không sao chứ”, nhận được chấn động mạnh mẽ từ người cạnh, rồi mới khó khăn dời ánh mắt qua.
anh thấy—cô gái ấy đang khóc.
Khuôn mặt non nớt, lẽ ra phải tràn đầy sức sống.
đầu tiên anh nhìn thấy lại là quầng thâm nặng dưới mắt cô.
Như thể—đã rất lâu rồi cô có một giấc ngủ yên bình.
Bản năng cho Giang Bồi biết.
Có điều gì không ổn ở gái này.
Sau đó, trong giờ nghỉ giữa phiên, anh thấy đàn ông trung niên – với vẻ rỗng – cô gái đó rời khỏi phòng xét xử, mặt thì đầy biết ơn khi nói chuyện với luật sư bên anh mới bừng tỉnh:
Cô gái là nạn nhân trong vụ đó.
Vụ án ấy để cho ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Vì vào kỳ nghỉ đông năm nhất, khi nhìn Trịnh Tân co ro ngủ gục trước tiệm tiện lợi mở anh nhận ra cô ngay tức.
Cô vẫn như vậy.
Đã nửa năm qua, trông cô dường như vẫn chưa thoát khỏi bóng tối.
thể là vì đồng cảm, cũng có thể vì điều gì khác.
Anh bước tới.
Và nghĩ:
Có “em gái”, chắc ba mình… sẽ không phản đối đâu.
Ba tôi tìm đến trường vào đúng ngày khai
Nhưng tôi đã không gặp ấy.
Ba đến giáo chủ nhiệm – thầy Trương Học Phong – và thầy lại tìm đến tôi, khuyên nhủ đầy chân thành: “Ba em mắt đỏ hoe, nhìn rất lắng cho em.”
Trong tôi chỉ khẽ cười nhạt.
Lần tôi không còn che giấu điều gì ông nữa.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thầy chủ cũng có phần bã: “Được rồi, thầy hiểu rồi.”
“Ba mẹ Giang Bồi đều là giảng viên đại bản ấy cũng xuất sắc. Em không có chỗ ở trong nghỉ, tạm thời sống ở nhà em ấy, thầy yên tâm.”
“Chỉ có về phía em...”
Thầy ấy chừ: “Dù sao em vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, ông ấy——”
“Thầy chỉ cần nói với ông ấy rằng, nếu ông ta còn tự nhận của em, thì từ đến lúc em trưởng đừng mơ dùng tiền học hay phí hoạt để ràng buộc ông ta không muốn cấp, cứ coi như mượn, này em trả lại gấp đôi.”
việc em về nhà nữa Ông ta đuổi em thì phải làm cho trót, thầy thấy có đúng không?”
Thầy chủ nhiệm biết thở dài.
Phất tay, cho tôi quay lại lớp
nói, hôm đó ba tôi rời khỏi trường với vẻ thất thần.
Trước khi đi, ông lại cho thầy chủ một chiếc thẻ ngân hàng.
Từ hôm ấy trở đi, ông không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi nghĩ, có lẽ chính sự mất” của đã khiến cái nhà luôn đầy sóng gió trở yên bình một giả tạo.
Khi việc học ngày càng bận rộn, từng chút một, thức đã đẩy những phiền lòng ra khỏi đầu tôi.
Hai năm thoáng cái đã qua.
Trong suốt hai năm đó, mỗi kỳ nghỉ hè đông, đều đến trường tôi về nhà anh ấy.
Lúc đầu, tôi rất lo lắng, sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình
sự thật chứng minh tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.
Hứa Doanh rất quý tôi.
Khi còn dì từng mong sinh được một bé gái, sau khi sinh Giang Bồi thì bụng dì hoàn toàn không động tĩnh nữa.
Ngay lần đầu tiên gặp tôi, dì đã cười rạng nói: “Ôi trời, không ngờ tận gần 50 tuổi dì có cơ hội trải nghiệm giác nuôi con gái.”
nghỉ hè lớp 10, khi nhìn thấy bài kiểm tra vật lý của tôi gần như điểm tuyệt đối, dì vui đến mức không nổi miệng.
“Trịnh Tân, con có hứng thú vào ngành Vật lý Ứng dụng không?”
Mỗi lần như vậy, chú lại tối:
ngành bà tỷ lệ có việc thấp lè bà hại con bé Tân à?!”
Nói xong là chê ngành của vợ một trận, rồi hái giới thiệu chuyên ngành mình giảng dạy: “Bác thấy thế này, Tân Tân à, con nên học ngành Triết học, con gái học triết học, ôi, có khí chất lắm!”
Mỗi khi người bắt đầu tranh Giang Bồi biết ra vẻ mặt bất lực:
“Đừng nhìn anh, anh từng trải qua rồi.”
Nhưng cuối cùng, anh ấy luôn ra dáng một người lớn có trách cớ cần không gian yên tĩnh mà kéo cả hai ra khỏi phòng học.
Sau đó, có thời hai vợ chồng lại thủ “rắc thính” tôi vào học của mình.
Trong bầu không khí đùa giỡn, vui vẻ và ấm áp ấy, kỳ thi đại của cũng đến gần.
Ngày thi học.
Tôi đã nhìn thấy ba đứng điểm thi.
Vừa thấy quay sang, ông lập tức lùi sau thân cây.
Nhưng ông đúng là đã quá lo rồi.
Chú và nhà họ Giang đều ở tôi, liên tục dặn dò đủ điều.
Giang Bồi cũng xin học, về nhà chỉ để đi cùng tôi trong kỳ thi.
Tôi rất
Không còn trí dành cho người khác nữa.
Tôi chỉ một rồi mỉm cười quay đáp lời dì Giang: “Yên tâm đi dì, chuẩn bị kỹ lắm rồi, căng đâu ạ.”
Sau dưới ánh mắt cổ vũ của mọi người, bước vào phòng
Ngày kết thúc, trời mưa.
Nhưng chú, dì Giang Giang Bồi vẫn đứng ngoài đợi tôi.
Một bó hoa hướng dương bất ngờ được đưa vào tay
“Được rồi, chúc Tân Tân của chúng ta, chính thức khép lại cấp ba cách trọn vẹn!”
Đến ngày có điểm thi, chú và dì – những người trước giờ vẫn nhau khuyên tôi chọn Vật lý Ứng hay Triết – lại toàn im lặng.
Tôi thi rất tốt. Không đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, cũng điểm vào một trường học đầu cả nước.
Cuối cùng, tôi cùng ngành với Giang Bồi — Luật.
biết tôi cũng muốn trở luật sư, Giang Bồi cười tươi đến lộ hết răng trắng:
“Ba, mẹ, ngờ đúng Người chiến thắng cuối cùng là con đấy!”
là hai người "đánh yêu" một trận ra trò.
ngày học, chú Giang đề sẽ đưa tôi đến trường.
Giang Bồi
“Được ba, con trai với con gái mà ba phân biệt vậy đó hả? Năm vào đại học, vali thì nặng, đường thì mà ba thèm đưa con một bước!”
Chú cười ha “Cút cút cút, nhóc con như con mà được con à?”
Tim tôi lúc ấy bỗng đập nhanh hơn.
Chữ “con gái” đó… không ai phủ nhận cả.
Dì lại nói: “Phải mua ít đồ mới Tân nữa chứ. đại học rồi, thể ăn mặc như học sinh cấp đâu
Tôi thể từ chối, nửa tiếng sau, cả nhà đã có mặt tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Khi vừa đến cửa hàng không lại tình cờ gặp Chu Huệ đang dắt một cậu bé hơn tuổi, ngồi trên ghế sofa trong
Chu hình như thấy một chiếc váy ưng đang nũng nịu với Chu Huệ, đòi mua.
Chu Huệ lộ vẻ xử: “Ba con
là kỳ lạ.
Từ bao giờ mà vị của Chu Nguyệt lại thấp đến mức này?
Với mức độ mà ba từng cưng chiều cô ta, làm gì có chuyện tiếc tiền mua một cái
theo bản nhìn xung quanh, phát hiện ba tôi đang đứng bên ngoài cửa hàng, kẹp điếu trên ánh mắt trống không biết đang nghĩ gì.
Ông giờ chưa từng hút thuốc.
Giang nhìn theo ánh mắt tôi, rồi đột nhiên lớn tiếng: “Ôi chà, Tân Tân, con xem, muốn mua gì nào? Hôm nay dì bao trọn gói luôn!”
Giọng nói của dì lập tức thu hút sự chú ý của mấy người trong cửa hàng.
Ba tôi cũng quay lại nhìn.
Vừa thấy tôi, vội dụi thuốc, rồi bước nhanh về phía
“Tân Tân?”
“Con cũng mua quần áo à?”
nào con thích không? Cứ chọn đi, trả tiền.”
Tôi đưa tay lên phẩy nhẹ, đi mùi khói còn trong không khí.
Còn chưa nói đã đứng chắn trước tôi, cười tươi: “Ôi dào, lại phiền vậy được chứ? Quần Tân Tân mua, nhiên do nhà chúng tôi trả tiền rồi! Ông Trịnh này, tôi thấy ông nên giữ tiền trong túi lo người trong kia thì hơn— thấy chưa? Đang đứng đó trừng mắt nhìn Tân Tân nhà chúng tôi, sợ như thể...”