“Em đừng đối xử với như
Khê, nếu em tin, anh lên sân thượng… nhảy xuống ngay bây giờ.”
Tôi động đậy, nhưng nghe rõ tiếng bước anh rời đi.
Do một chút, vội vàng chạy ra thang máy. Vừa kịp nhìn thấy anh bước vào thang máy cánh cửa khép lại, thang máy đi lên.
Nếu là Lục Cảnh Thăng của ngày thật sự có khả làm chuyện điên rồ đó.
Không dám chậm trễ, tôi lập tức đón thang khác để đuổi theo lên tầng thượng.
lên sân thượng đang mở toang, bên ngoài mưa gió bão bùng. Tôi chạy theo, lập thấy bóng đang trong mưa.
Tim tôi thắt lại, lập tức hét lên: “Đứng lại đó cho tôi!”
Anh nghe, chạy thẳng đến mép sân thượng.
“Lục Thăng! Anh bước thêm một bước nữa thì đừng tôi nhận xác
05
Anh dừng lại, quay đầu nhìn tôi. Mái tóc đen ướt sũng bết lên trán, mặt đầy uất “Trước em sẽ không nói với anh như
Tôi tức đến cười: biết ‘trước kia’? Anh đã là cũ rồi, tôi còn phải chiều chuộng anh chắc? Lại đây!”
Anh đứng tôi một đưa tay phía tôi.
Tôi ngào nơi lạnh kéo anh về.
Lục Cảnh Thăng lặng lẽ đi sau không nói một lời. Mãi đến khi vào nhà, anh ngờ ôm tôi phía sau một tay: lỗi… Giản
Anh tôi lại, mắt đỏ “Anh vẫn nhớ rõ khi chúng ta vừa kết hôn, vào ngày Thất Tịch, mình đến Cục Dân Chính giấy đăng ký. giấy còn chưa kịp tay…”
“Chúng ta còn bàn nhau hưởng tuần trăng mật — đến đảo Môn, đến Hoàng…”
“Làm sao mà lại chia tay được? Lúc anh ngoài, mình còn đang nói tối nay ăn gì, em bảo muốn ở đường Dân Sinh…”
Tôi ngẩn người một thoáng, ký ức như bị kéo ngược về năm ấy.
Anh định nói nữa, bị gián đoạn bởi một bé chạy ra phòng.
“Mẹ ơi!” Tiểu Nhiễm tay ôm đồ chơi, tung tăng nhảy ra, vừa nhìn thấy người đàn ông lạ đứng sau tôi lập tức sững người.
Lục Cảnh cũng chết lặng tại chỗ: bé là ai vậy?”
“Tôi là mẹ bé.”
Lục Cảnh buông tôi ra, ngơ ngác nhìn chăm Nhiễm — con bé tôi đến lạ. Chúng tôi đứng cạnh nhau, chẳng cần đoán cũng là mẹ con ruột
Nếu những gì nhớ là thật… thì lúc đó tôi vẫn chưa mang thai.
ôm Tiểu Nhiễm vào lòng: “Lục ký ức của anh dừng ở đâu không còn quan nữa.”
“Điều quan trọng hiện tại — chúng đã tay rồi.”
Sắc mặt anh tái nhợt, rồi mình ngộ điều gì đó: tái hôn rồi à?”
“Chưa.”
Anh thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng tôi lại nói tiếp: “Nhưng sắp rồi.”
Sắc mặt anh lại căng như
Tôi dắt gái về phòng, lúc quay ra thì Lục Cảnh Thăng vẫn nguyên một chỗ.
Toàn thân anh sũng, nước nhỏ tong tỏng xuống sàn, mắt đầy túng, bất lực nhìn tôi.
Tôi thở dài: “Ngồi xuống — Rồi kéo cho anh: sẽ gọi người mang quần áo đến.”
Tôi hiếm khi thấy một Lục Cảnh Thăng thế này — mọi cảm xúc đều rõ trên khuôn mặt.
“Đứa trẻ là…”
“Con anh.”
Anh sững sờ một lúc, ánh mắt bỗng rực sáng vì mừng rỡ.
“Giờ anh đã biết… nhưng đó, chính anh đã bỏ rơi con bé.”
Lục Cảnh Thăng ôm ngực, hít một sâu: “Đừng nói gì cả… để bình tĩnh lại một
Tiểu Nhiễm không nén được tò mò, lén hé phòng nhìn Qua khe hẹp, ánh mắt hai người họ giao nhau.
Đó là lần đầu tiên đời, cha con thấy nhau.
Lúc Lục Cảnh Thăng kiên quyết đòi ly hôn, đã thai sáu tháng. Anh dứt ra đi, chẳng điều gì có thể níu giữ nổi.
Giờ đây, anh đứng trước mặt nhỏ bé thương đến đáng thương “Đừng anh đi, được cần cho anh ở lại một cũng được…”
06
Tiểu Nhiễm luôn biết mình có cha, và từng được xem ảnh Lục Cảnh Thăng.
bỏ rơi” quá tàn nhẫn đối với một đứa trẻ nhỏ.
Con không nên lớn lên dưới cái bóng của một mối tình bại, càng không phải gánh chịu hậu quả sai lầm của người lớn.
Tôi chưa bao giờ che sự tồn tại của Lục Cảnh Thăng, cũng không gieo cảm tiêu cực. Tôi gắng vừa cha, vừa làm mẹ, con cảm thấy thiếu vắng hình người cha.
Tiểu Nhiễm khuôn ấy, ánh mắt đầy tò mò, nhưng bé phải đứa dễ gần. Nó cư xử với Lục Cảnh Thăng một cách lịch sự, dè dặt.
Tôi để Lục Thăng ngủ lại một đêm. hôm sau, tôi bị tiếng động ngoài làm tỉnh giấc.
mở cửa, mùi thức ăn thơm phức liền lan tỏa ùa vào.
Trên bàn sáng giản do Lục Cảnh bị. Anh vụng về dùng một tay rót sữa cho Tiểu
bé ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay nhận ly sữa, ngoãn lễ phép: “Cảm ơn… chú.”
ngoài đã nắng rực rỡ chiếu rọi khắp
cảnh ấy như đã từng xuất hiện giấc mơ tôi — Lục Cảnh Thăng quay đầu nhìn tôi: “Giản
Tôi quay trở lại đóng cửa, ngăn cách giọng nói ở bên ngoài.
Tôi cầm điện thoại, số mà tối qua không thể kết nối được.
này chuông reo rất lâu, mãi đến khi sắp ngắt thì bên kia mới máy.
Giọng còn ngái “Ai vậy?”
Tần, tôi là Giản Khê.”
Khê?” — Giọng anh ấy như vừa tỉnh ngủ: “...Tìm tôi có chuyện gì?”
nói thẳng vào vấn đề: “Lục Cảnh Thăng đang ở chỗ Anh ấy trí nhớ rồi. anh đến đón về giúp.”
Đầu dây bên kia lặng thật lâu, tôi nghi nhìn điện thoại vẫn đang kết nối: “Alo? Anh còn nghe máy không?”
“Ừm.” — Giọng đàn ông có phần do dự: “Cô nói ai đang ở chỗ cô?”
“Em — Lục Cảnh Thăng.”
“Cảnh Thăng?” — ta dường như kỳ ngạc: “Cô thêm tôi vào WeChat đi, gửi cho tôi người thật xem sao!”
Năm xưa sau khi Lục Thăng đến với tôi, anh như đứt toàn bộ mối liên hệ với vòng bạn bè cũ.
người bạn thân còn lại cũng không cùng lớp với tôi.
Từng lúc, cả thế giới của tôi anh. Nhưng sau khi ly hôn, cuộc sống của anh trở nên xa lạ, đến mức tôi còn cách nào chạm tới được
Cuộc hôn nhân này — cả đứa trẻ — dường như đã trở thành đen” trong đời anh, anh vứt triệt để.
Sau khi kết bạn, tôi gửi cho Tần Chính đoạn video và ảnh mà xóm đã gửi tôi từ hôm qua.
Anh ta trả lời bằng một đoạn ghi âm: “Gửi vị trí cho tôi. Tôi bay đến
Đoạn thứ hai: “Cô giữ ấy ở lại tôi.” — Anh ấy ngập một chút nói tiếp: “Đừng cho em ấy biết là sắp đến.”
07
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Nhiễm tự mình thu cặp sách, đội mũ, đeo bình nước, rồi ngoan ngoãn trên ghế sofa tôi đưa đến trường.