chẳng giải thích gì, cứ thế coi như chưa có gì xảy
mang theo nỗi nghi ngờ đó trong ngày qua ngày, áp lực đè nén dần biến thành bất an và ghen tuông.
từng thời gian tôi giận tôi thậm chí còn đề nghị chia tay.
Và Lục Cảnh Thăng lúc đó làm gì?
À, anh tỏ ra nhẽo, vờ như bất lực, ôm lấy tôi thở dài: “Đúng là thời niên có chút rung động mơ hồ, nhưng giữa bọn anh chẳng có gì cả.”
nữa, anh buông từ lâu rồi. Nếu còn thật, chẳng lẽ anh cứ ôm mãi mối tình phương ấy? Cô ấy chỉ ra nước ngoài chứ có phải mất khỏi thế giới đâu, một tấm vé máy bay có đáng bao nhiêu đâu chứ?”
không nói với vì chuyện chẳng ra đâu vào đâu như thế, nếu tình kể ra lại khiến em càng ngợi.”
Tôi đã bị thuyết
Nhưng cuối chính cái người “chẳng ra đâu vào đâu” ấy — Tào Ninh — lại là cú đâm chí mạng khiến tôi
Hoàng hôn buông xuống, trong văn dần bật sáng. Lục Thăng đang ngủ lơ mơ ghế sofa, bị tiếng tôi kéo ghế đánh thức.
Anh mở mắt ngái nhìn ra cửa sổ, gượng dậy, lắc đầu táo lại, vừa vừa tới, theo thói quen đưa tay định nắm lấy tôi: anh lại ngủ quên… Vợ ơi, tối mình ăn…”
Tôi không phản gì bàn tay đang lơ lửng trung của anh. Anh chớp mắt, như vừa từ trong mơ trở lại thực tại, người rồi lặng lẽ thu tay về.
“Còn Tiểu Nhiễm? Mình đi đón con à?”
Anh đến bên cạnh tôi, cố gắng tìm đề tài chuyện.
Giờ tan đã qua, cả công ty yên tĩnh.
Tôi ấn nút thang máy: “Đã bạn trông con giúp rồi.”
Tôi anh: phải muốn biết vì lại ly hôn sao?”
“Vậy thì tôi sẽ đưa anh đi lời.”
chợt hiểu ra điều gì, mặt trầm xuống: “Câu trả lời gì? Anh không đi.”
đến muộn hơn nửa tiếng so với giờ hẹn.
Khi đẩy cửa bước vào, cả bên đều đứng dậy. Tôi gật đầu chào Tần Chính, ánh mắt theo phản xạ lướt qua người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Ấn tượng đầu tiên: rất có khí chất, gầy, trắng, người cao.
ấy vừa nôn nóng, mong chờ, nhìn ra phía sau tôi — khi không thấy ai, sắc mặt lập thay đổi: “Cảnh đâu? Không phải cô nói anh ấy đang ở chỗ cô sao?”
Tần Chính cũng tôi chờ đợi.
Tôi quay đầu ra cửa: “Không vào à? Đều là người quen cả — Tần Chính, và… Tào Ninh.”
Lục vốn đang do dự ở nghe cái liền khựng lại, vẻ ngạc nhiên: “Tào Ninh?”
Lúc này, người phụ phía tôi lao tới, đẩy tôi sang bên, dừng lại ngay trước mặt anh.
“Cảnh Thăng?” — Cô ấy bước chậm một chút rồi ngờ nhào tới, hai tay nâng khuôn mặt anh, vuốt ve lông mày, ánh mắt, rồi bật khóc nức nở.
Tôi đứng đó, lạnh lùng nhìn màn kịch trùng phùng đầy nước mắt trước
“Anh đi đâu vậy! làm em sợ đi được, có biết không?”
“Tại sao lặng lẽ rời đi như vậy? Em tìm khắp nơi gần như phát điên!”
Lục Cảnh Thăng thì hoảng loạn, cố cô ấy ra: “Chị Tào Ninh, chị điên rồi à? Mau buông tôi ra!”
Tào Ninh không chịu, ôm chặt lấy anh, như đứa trẻ vừa tìm lại được đồ quý giá mất: “Em sợ chết! Anh có biết không?”
“Sao lại thành ra thế này?”
Lục Thăng không thể đẩy ra được, sầm lại, quát lớn: “Tào Ninh! Buông tôi ra! Chị đang cái gì vậy!”
Anh quay sang cầu tôi — nhưng tôi mặc kệ.
Cuối cùng anh phải quay sang Chính: “Tần Chính, anh rồi à? Mau tới kéo cô ta ra đi!”
Tần Chính, đầu đến giờ vẫn im lặng, lúc này mới bước tới trấn an Tào Ninh. Phải mất một lúc cô ấy mới chịu buông ra, nhận khăn giấy lau nước cảm xúc vẫn ổn định, ánh mắt như dính chặt lấy Lục Cảnh Thăng.
Lục Thăng mím môi, mặt căng thẳng cảnh giác, lùi đứng cạnh tôi, hất tay như muốn phủi sạch vết bẩn trên nhỏ hỏi: “Vợ ơi… chị điên à?”
Tào Ninh lại khóc: “Em không… phải vậy…”
Tần Chính ra: “Ngồi nói chuyện đi.”
Tào khi ly hôn mắc chứng trầm cảm, từng vài lần tự sát. Cảnh Thăng và tôi chưa ly hôn, anh thường xuyên “công tác” mà địa điểm đều là Bắc Kinh.
Sau này tôi mới biết qua lời của Quân — trưởng bối nhà họ Lục — rằng anh ấy đã lừa tôi. không hề đi công tác, mà là cùng Tào Ninh đến bệnh viện.
Trong nước không chữa đưa cô ấy ra nước ngoài điều trị. cùng nhau đi du lịch khắp nơi, chưa từng quay lại.
căn phòng này, chỉ có Tào Ninh là biết rõ tình của Lục Thăng.
Nước mắt của cô ấy như không bao giờ nghẹn ngào kể lại:
Gần đây, trong một chuyến đi, Tào Ninh bệnh, rồi âm thầm quay về nước, bỏ lại Lục Cảnh không một lời từ biệt. Anh ấy tìm khắp nơi mới biết cô đang ở Trung Quốc, liền vã đáp máy về tìm.
Còn chuyện tai nạn, mất trí xảy ra thế nào — cô ấy cũng hoàn toàn không
Mọi nghe như vở kịch, hoặc một câu chuyện tiểu thuyết.
Tào Ninh cúi đầu lau nước vẻ yếu đuối khiến người ta lòng: lỗi cô Giản, đã làm cô rồi…”
Cô bước đến gần: “Cảnh Thăng, chúng ta…”
Nhưng Lục Cảnh Thăng như ác quỷ, đẩy ghế dậy, khỏi tay cô, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi, môi trắng bệch.
12
tuần, trường mẫu giáo chức dã dành cho phụ huynh con cái. Tiểu Nhiễm ấp úng hỏi tôi có thể rủ một “chú” nào đó đi không.
như đang thăm dò của Lục Cảnh Thăng.
Từ sau lần gặp ở bệnh viện, anh không còn đến tìm tôi nữa — đã cùng Tần Chính quay về rồi.
“Được chứ. Con muốn mời ai nào?”
Nhiễm chớp mắt, nghĩ một lúc rồi nói khẽ: “Chú… Chú Thiệu ạ.”
Thiệu Lâm hay con bé chơi “bay lên trời” — trò đó Nhiễm rất thích.
chuyến dã ngoại, khi bước ra khỏi thang máy, Tiểu Nhiễm vẫn kéo Lâm nài nỉ: “Chú ơi, chơi thêm một lần nữa được không ạ?”
Thiệu Lâm cười xòa: “Vậy chơi lần nữa nhé! Tiểu Nhiễm, bám chắc nha! Bay lên nào!”
cười khúc khích của con vọng khắp hành lang, khiến tôi cũng không nhịn được mà bật “Được rồi, được rồi, lần thôi nhé, Thiệu của con cũng biết mệt đấy!”
Lâm cười: “Trẻ con nhẹ hều mà, tôi vẫn còn khỏe
Tiếng trẻo, vô tư của con vang vọng khắp hành lang.
Bước góc hành lang, tôi lại nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi xổm trước cửa.
Không Lục Cảnh ở đó lâu, dưới chân là mấy đầu mẩu thuốc lá Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu tôi.
Tôi bế Tiểu Nhiễm từ tay Thiệu Lâm: “Không mời anh vào ngồi
“Không sao.” — Anh ý: “Có gì gọi cho tôi.”
Đợi nhạt hỏi anh: “Anh lại đến làm nữa?”
chỉ muốn đến… nhìn hai mẹ con một chút.” Ánh mắt dừng lại nơi Tiểu Nhiễm đang trong vòng tôi, nhìn chằm chằm một lúc, trong mắt hiện lên khát: “Anh có thể bế bé không?”
Tôi nhìn Nhiễm như hỏi ý. Con bé tôi, một lát rồi tay về Lục
Có thể thấy anh chưa từng bế trẻ con, động tác rất căng thẳng, tay chân lóng ngóng, nhưng cuối cẩn được Tiểu vào
Anh tóc ngắm gương mặt nhỏ nhắn, dịu dàng nhìn mắt, mũi, rồi khẽ nắm lấy bàn tay bé tí xíu: “Giống hệt anh tưởng tượng… đáng yêu vô cùng.”