Dường như… không ai phát hiện ra vẫn còn hơi thở.
bị ném xuống hồ, anh vẫn còn tỉnh.
Làn lạnh buốt nhanh chóng nhấn anh, tứ chi bị trói chặt, sức nặng kéo anh lao thẳng xuống đáy.
tràn vào mũi, vào anh giãy vọng, rất nhanh, ý thức bắt đầu dần.
Mười giây? Vài chục Hay một phút?
Trong phút giây cận kề cái chết, giữa bóng tối bỗng xuất hiện một luồng sáng nhẹ, như nghe thấy tiếng gọi của Giản Khê.
Một ảnh hiện ra trước mắt anh – người vợ luôn khắc khoải trong tim đang lặng lẽ ngang qua.
Anh gượng điều khiển cơ thể nặng trĩu, lảo đảo đuổi theo:
“Giản Khê!”
Anh khàn giọng gọi, cuối cùng cô cũng lại, đứng đó nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng, xa xăm.
“Giản Khê…” – Anh gọi lần nữa, mang theo cả tuyệt vọng lẫn vui
Có lẽ… không khỏi.
Có lẽ ảo trước khi chết – vì anh quá nhớ Khê, nhớ đứa con chưa chào đời, nhớ tổ ấm nhỏ áp của mình.
Nhưng Giản Khê không bước đến. Cô vào thang máy và đi dứt không ngoảnh lại.
Trời xanh dường như nghe lời cầu khẩn của anh. Khoảnh sau, anh lại thấy Giản Khê ôm con gái trước mặt.
Một bé gái rất rất đáng yêu. Anh ôm lấy buông, ánh mắt tham lam ghi khắc từng nét xinh đẹp của con – rất giống mà cũng có nét của anh.
Giống như trong giấc mơ ngày trước.
Anh hỏi: biết ba ai
Tiểu khuôn mặt anh lên, nghiêm trả lời: “Ba là ba mà.”
khắc ấy, anh suýt nữa không kìm nổi nước mắt.
Họ đã chuyển đến nhà mới. Cảnh Thăng nhìn quanh căn – ấm cúng ở từng góc nhỏ.
Nơi đây từng là tổ ấm trong mơ mà anh đã lên kế hoạch: một mái nhà của ba người. Và anh đã mơ hồ hiểu ra – đây chính là lai.
là... tương lai ấy còn hình bóng anh. anh đã bị dòng nước lẽo của hồ nuốt chửng.
Anh bóng Còn người anh yêu – đang sống trong ánh sáng, trong nhà mẹ nương tựa vào nhau, sống tốt… như cũng đủ rồi.
Anh vừa thấy an ủi, lại vừa thấy chua xót.
Anh chơi với con tối – một buổi phúc và bình yên.
Con bé ở Giản Khê cũng ở bên, bức anh từng đã thành hiện thực.
Anh ru con ngủ, đặt một nụ hôn chúc ngon, Tiểu Nhiễm lại mở mắt hỏi: “Ba ơi, mai dậy ở đây không?”
Ánh mắt đứa trẻ như nhìn xuyên qua lớp da chạm đến tận linh hồn anh.
Khóe mắt anh lại nóng lên, chỉ nhẹ đáp: “Ừ.” – Lửng lơ, chắc chắn.
Anh muốn nói với Giản Khê vài nhưng lại không biết bắt đầu từ
Nghĩ lại, tâm nguyện nào chưa trọn? À đúng rồi hôm về cũ, cả ngày anh chưa ăn gì, đói đau dạ dày.
Anh nhớ món Giản Khê
Nhưng lại lạnh lùng với anh, mắt còn căm hờn – vì lời bị anh hẹn.
Giản Khê người rất để bụng, anh rời đi mà nói lời nào suốt năm, cô chắn không dễ dàng thứ.
trước lời cầu xin của anh, cuối cùng cô vẫn nấu cho anh bữa cơm thơm phức.
Món ăn ấm lấp đầy bụng trống rỗng, cũng lấp đầy tim anh.
Lục Cảnh Thăng mãn nguyện, cũng thấy hạnh phúc. Thời gian không còn nhiều, anh phải đi rồi.
Anh lưu luyến nhìn Giản Khê, không nỡ rời xa, bao tủi chất chứa nơi đáy lòng… nhưng chẳng thể nói nên lời.
Trong giây phút từ biệt cuối cùng, anh ôm lấy cô như thể chỉ là một cái ôm đơn giản trước khi ra khỏi nhà.
Sau đó anh cửa đi, đừng anh rời đi.”
Đừng nhìn anh rời đi, như vậy chúng ta sẽ không phải nói lời tạm biệt. Em cũng không dõi theo bóng anh rời
Nếu một ngày nào đó em tìm thấy anh, cũng đừng quá lòng. Anh đau đâu.
Trong giây phút cuối đời, anh đã được gặp em, được thấy con gái của chúng vậy là mãn rồi.
Nếu được, hãy chọn cho anh một nơi an tràn ngập ánh Dưới đáy hồ tối và lạnh lắm, sợ.
Khi sáng tan đi, anh khép mắt lại, rơi bóng tối vĩnh hằng.
[Ngoại truyện] 2. Thế giới song song
Giản Khê mang thai tháng năm thứ một đêm nọ cô gặp ác mộng, khóc nở đến mức đánh thức Lục Cảnh Thăng đang ngủ say bên cạnh.
Anh bật đèn ngủ, thấy vợ vẫn đang chìm trong mộng mị, khóc đến run cả vẫn chưa tỉnh.
“Giản Khê, dậy đi nào.”
Cô bị lay tỉnh, mắt trong tiếng nức nở, vừa nhìn thấy anh lập tức òa khóc hơn, nhào ngay vào lòng
Lục Cảnh Thăng ngồi dậy ôm lấy bối rối: “Sao vậy em?”
“Em... em mơ thấy ác mộng, thấy anh chết rồi…”
Tay anh khựng lại một nhịp, rồi vội rút mấy tờ khăn giấy lau mắt cho cô: ngược với thực tế
Giản Khê nhận lau mặt qua loa, rồi xì mũi, vứt vào rác, cảm xúc ngột chuyển hướng, anh một “Thật luôn! Em còn mơ thấy anh ngoại tình! vợ bỏ con! Còn có một cô bạch quang gì đó nữa, đúng không?
“Tên gì nhỉ… Tào Ninh phải không?”
Lục Thăng giơ tay hàng: “Xin đấy, tổ tông của anh ơi! Em nghe ở đâu tên đó Chỉ một người quen thôi mà, bạch nguyệt cái gì
Khê ném khăn giấy vào dám nói dối hả!”
Lục Cảnh Thăng không dám cãi lại cô, giúp lau mặt vừa dỗ dành: "Mối tình đầu của là em, gì có Bạch Nguyệt Quang nào chứ?"
Sau một hồi ầm ĩ, Cảnh Thăng phải thề đủ điều, đảm cả nhân cách lẫn phẩm chất của mình mới dỗ được cô nguôi ngoai.
Tắt đèn xong, hai người lại nằm xuống nghỉ.
Giản Khê gối lên cánh tay anh, hình ảnh ràng trong giấc mơ vừa rồi bỗng mờ nhạt hẳn đi, cô thấy bất an một cách khó hiểu: Cảnh Thăng, thời gian tới anh không được đi đâu hết, nghe chưa."
Anh đáp lại như ngủ díp mắt: "Tuân lệnh, bà xã!"
Nghĩ một lát, cô lại "Không được về Bắc Kinh, không được bỏ em, càng không được... gặp lại ông bác anh!"
"Ừ ừ, mọi việc đều nghe theo huy! Không có Bạch Quang! Không bỏ rơi em! Không Kinh! Không gặp ông bác!" Anh vừa vừa vỗ nhẹ cô: "Ngủ đi nhé?"
Giản Khê vẫn thấy chưa yên tâm, nhưng mí mắt ngày nặng trĩu, cô nghĩ bụng để mai nhắc lại. hiểu vì sao lại mơ những cảnh tượng đáng sợ đó, chỉ là có cảm giác thôi thúc khiến cô phải vậy.
không sáng hôm sau tỉnh đã mọi thứ trong giấc
thở dần trở nên đều đặn, đêm tối, Lục Thăng mở mắt ra, không hề buồn
Khi Giản Khê sinh con, anh luôn ở bên ngoài Con gái ra đời vào khoảng hai giờ chiều, nặng mềm mại và đáng yêu vô cùng.
Lục Cảnh Thăng yêu đến tả được. Giản Khê nhìn con rồi kêu lên: ơi, sao thế này!"
"Xấu chỗ nào chứ! Rõ ràng xinh như nữ!"
"Anh 'bộ lọc bố ruột' làm mờ rồi!"
Hai người vừa đùa vừa cãi, đứa bé trong tã vẫn Trước khi sinh họ đã bàn sẵn, con gái sẽ mang họ mẹ, đặt tên Nhiễm.
Giản Khê yếu đi sau sinh, lại ngủ thiếp đi.
Cảnh Thăng nhìn hai khuôn mặt một lớn, – lòng tràn đầy hạnh phúc và nguyện. Điện thoại trong lên, anh nhìn số rồi ra ngoài nghe
Cuộc Bắc Kinh. Đầu dây kia nói: "Xong rồi."
Anh đáp: "Ừ." Anh đã bỏ thuốc từ lâu, nhưng lúc này lại thèm, đành lấy kẹo su nhai: "Dạo này phiền anh
Đầu dây bên kia bật cười: "Phải là anh cảm em mới đúng, ông em tốt bụng ạ! Giúp anh quyết phiền toái lớn lắm đấy.”
"Từ giờ cứ yên tâm sống đời của mình chuyện nhà họ sẽ không làm phiền đến em đâu.”
"À đúng rồi, em sinh rồi à?"
Lúc này trên gương mặt Lục Cảnh Thăng nở nụ cười: "Vừa sinh mẹ con đều
Đầu dây bên chúc mừng: "Chúc mừng nhé, mai tặng cho hai một quà lớn."
Hôm sau, khi Lục Quân bị tra vì tài sản bất hợp pháp lên top tìm kiếm, Giản đang ăn cơm trên giường bệnh. Cô mở tin ra xem, có chút ngờ: "Cảnh Thăng, bác anh chuyện à?"
Lục Cảnh Thăng lúc đó rót canh cô, liếc nhìn rồi lướt tin đi: "Chuyện nhỏ thôi, không cần quan tâm."
Anh bình thản chuyển chủ đề: "Canh để hơi nguội rồi, em xem sao, anh ninh suốt bốn tiếng đấy."
này, Tiểu Nhiễm bỗng òa lên. Lục Cảnh Thăng tra tã, không cũng ị, mới ăn no bao lâu.
"Cục cưng đáng thương của ba!"
Rồi cúi xuống bế con "Anh dỗ bé, em cứ đi."
Giản Khê gật đầu, vừa ăn vừa tiếp tục lướt thoại, nhịn lại đọc tiếp tin Lục Quân. Những hình ảnh hồ lướt qua trong đầu, nhưng cô không thể nắm được.
Lục Thăng bế con đi lại trong hành lang, cuối cùng dỗ được cô Anh khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của con, như thấy dáng vẻ của con khi lớn – đôi mắt tròn long lanh nhìn anh chăm chú:
"Ba ơi, nếu ba thấy con ôm ba
"Mai khi thức dậy, còn ở đây không?"
"Lục Cảnh anh đúng là đồ tồi!"
"Lục Cảnh Thăng, mình cùng về nhà nhé."
anh đau cúi đầu chạm nhẹ vào gò má bé xíu của con.
Cuộc đời được sống lại lần nữa, anh và sẽ mãi mãi hạnh bên nhau, cho đến tóc da mồi, nắm tay nhau rời khỏi thế gian này.
(Hết)