Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Nhưng Lục Cảnh mãi mãi không thể quay về nữa. hồn anh bị giam cầm nước tăm, trong những năm dài đằng đẵng chỉ kêu gào trong tuyệt vọng, không ai thấy, cũng không ai nhìn — cả
Tôi bị ghì mặt úp lên mặt lạnh ngắt, cuối không kìm nén mà bật khóc nức nở.
Thủ pháp lý vẫn chưa hoàn tất, tôi vẫn thể đón Lục Cảnh Thăng về nhà. Tôi cũng không dám nhìn “hài cốt” mà họ nói là của anh — tôi sợ mình sẽ phát điên.
ấy đã phải đau đớn và tuyệt vọng đến mức nào chứ?
Trở Giang Thành, sống trong trạng thái hoảng loạn mỗi ngày, luôn cảm anh vẫn còn ở
Khi ăn cơm, tôi như anh đang ngồi cạnh. Khi ngủ, tôi cảm giác anh nằm Đôi khi tôi còn thấy anh đang với Tiểu Nhiễm, hay đang đứng trên ban công đón gió.
Tôi không kiềm được mà gọi tên anh, anh bao giờ đáp lại.
Tiểu Nhiễm gọi cho Thiệu Lâm, nói rằng cô bé rất kỳ lạ, suốt ngày nói chuyện với không gọi tên ba.
Lâm lập nhà, cưỡng tôi đi khám tâm lý.
Sau buổi khám, lúc đang ở hành lang bệnh viện, tôi lại nhớ đến đêm hôm đó — bảy giờ hai mươi chín phút, tôi đã gặp anh, Cảnh mất nhớ, ngay trong bệnh viện.
Anh thật sự đã quay về bên tôi, tôi còn rõ chi tiết gian.
nhưng, tất mọi người đều phủ điều đó.
Như thể, cả chỉ là một giấc mộng điên rồ mà chỉ tôi từng mơ, và đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh dậy.
sĩ thuốc cho tôi, nhưng về đến nhà, tôi liền giấu tất vào tủ.
Không ai được — tôi điên, tôi chỉ bị mắc kẹt trong hành lang thời gian, nơi vẫn còn những bóng dáng hồ của anh.
mất ngủ triền miên suốt đêm, mỗi khi soi gương lại thấy mặt mình nhợt nhạt sợ. Bạn bè nhà thăm, nhịn được mà nhủ thăm dò: “Giản Khê, hay là chúng ta ngoài thư giãn một chút?”
Tôi ôm ngác hỏi: “Đi đâu cơ?”
Nhiễm đang ngồi thảm lắp đồ chơi, ngẩng nhìn tôi “Mẹ về nhà mình đi.”
Nhà?
có gì đó tim tôi. Nơi tiên tôi nghĩ đến khi nghe từ chính là căn hộ nhỏ tám mươi vuông ở Giang Thành – tôi và Lục Thăng từng đầu xây dựng tổ ấm.
Năm Tiểu Nhiễm lên công ty phát triển tôi chuyển đến nơi hiện tại, từ đó rất ít quay lại căn cũ.
là chiếc nôi bắt đầu cho giấc mơ hạnh phúc tương lai – cũng là nơi mọi thứ trong đời tôi sụp đổ.
Tôi lái xe lang thang trong thành phố không mục đích, lối trong cơn mơ chẳng biết bằng cách lại về đến dưới khu nhà đó.
Tôi ngồi trong xe rất lâu, rồi mở bước lên lầu.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, những ký ức tràn về như nước vỡ bờ.
Lúc chuyển đi, gần không động chạm đến bất cứ thứ – mọi còn nguyên.
Tay tôi vuốt qua từng món bên tai như vang lên giọng nói của anh:
“Giản Khê, để gia đình trên tủ tivi được không?”
“Nắng đẹp quá… đông ngồi phơi nắng ở bậu cửa sổ thật nuôi thêm một con mèo đi.”
“Từ ra biển cũng hơn mười phút lái xe.”
“Giản Khê, cưới anh nhé!”
Cặp cốc đôi trên bàn chải đôi trong tắm, bức tranh vẽ treo trên tường, quần áo của tôi vẫn xếp nhau trong tủ.
Ngăn kéo còn có tờ siêu thai, trên là nét quen thuộc của anh: Tiểu Nhiễm.
“Vợ ơi, em nghĩ con sẽ giống ai đây?”
nếu không ngoan, tịch thu bình sữa nó!”
“Không, không có gì giấu đâu, dạo này chỉ là hơi mệt chút thôi.”
“Em nghĩ gì vậy? Thôi được rồi… thật ra anh không đi là về Bắc quyết chút việc nhà.”
“Em ngoãn đợi ở nhà, xong việc anh về liền. Vợ ơi, anh nhớ lắm.”
“Anh về biệt thự cũ một không có gì thì sẽ bay buổi chiều, tối về nhà ăn cơm em. Đợi anh nhé.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn, thể được nữa mà òa lên khóc:
“Lục Thăng, Lục
Không có tiếng đáp lại.
Và sẽ chẳng bao giờ còn nữa.
21
Tôi thể lại nơi đó một mình, liền lái xe quay về nhà.
Bên kia mịt có một luồng pha chiếu vào khiến tôi chói mắt, theo xạ đánh lái sang một Xe ra khỏi làn đường, va mạnh vào rào chắn rồi lao xuống bên
Cú va chạm cực mạnh khiến ý thức tôi mơ hồ, trong cơn lộn nhào loáng thoáng có ai đó ôm chặt lấy tôi, tôi bản năng kêu lên:
“Lục Cảnh
Một sau, tai vang lên tiếng dài khe khẽ:
ở đây.”
Tôi sững lại, chớp mắt, lại chớp tiếp – khuôn mặt quen thuộc đến đau hiện ra trước mắt tôi.
sáng yếu ớt từ đèn đường, tôi thấy Lục Cảnh Thăng đang che chắn cho tôi, trán anh đẫm máu.
Tâm trí tôi trống rỗng, đưa tay ra chạm lấy gương anh – trong tầm mắt, khuôn mặt ấy bị tôi lấy đến méo
Ảo chăng?
“Lục Cảnh Thăng?”
Anh hơi bất đắc dĩ, đưa tay lau nước mắt cho tôi:
“Đừng khóc.”
“Lục Cảnh Thăng?” Tôi nắm tay anh, mắt không ngừng “Đồ khốn, rốt cuộc đi đâu suốt gian qua?”
“Ở bên cạnh em, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
“Dối trá!” Tôi nghẹn ngào. “Em đã không anh suốt năm mọi người đều nói anh đã chết.”
“Làm có thể?” Anh dựa trán vào trán tôi, nước mắt lặng lẽ rơi. “Em đến bệnh viện đón anh, anh nấu bữa sáng cho Nhiễm, chúng ta cùng đi làm… Em quên rồi sao?”
“Lừa đảo! Em đã kiểm tra hết rồi, tất cả đều là giả! Cảnh Thăng, anh là đồ khốn!”
“Không ai nhớ, không có dấu vết nhưng đó không có nghĩa là anh không tồn tại… Giản Khê, em tin vào thế giới song song chứ?”
Nước mắt anh hòa với máu:
khác, chúng vẫn bên nhau. Anh không dối. Khi anh đến chúng ta vừa mới kết hôn.”
Tôi lúc càng mơ hồ:
“Gạt em… tất cả là giả…”
Cảnh Thăng dùng tay phải – một cách kỳ quặc đỡ lấy tôi, cúi đầu cắn mạnh vào vai tôi khiến tôi đau nhói và lập tỉnh lại.
“Đừng Giản Khê.” Anh dùng còn lau nước cho tôi. “Tiểu Nhiễm đang em nhà.”
Tôi nức nở cầu xin:
“Anh cũng nhà cùng về nhé.”
Anh cười khổ, trầm thấp như một xin lỗi:
“Xin lỗi… Anh không thể về được.”
“Em hãy cố gắng mạnh mẽ một nữa, được không? Hãy sống tốt cùng Tiểu Nhiễm. Rồi sẽ có ngày… ta sẽ gặp lại.”
“Giản Khê, sợ. Anh chỉ đang một nơi em không thể thấy… Anh vẫn luôn ở bên em, mãi mãi.”
Giọng anh càng lúc càng nhỏ ý thức của cũng trở nên mơ hồ, mờ nhạt cảm nhận được người đang ôm lấy mình đã biến mất.
“Lục Cảnh Thăng, đừng đi…”
Không còn ai lời thì thầm của tôi. gượng cho đến khi đội cứu hộ lúc lên xe tôi nắm chặt tay một viên, cố hỏi:
“Chồng tôi ấy vẫn còn trong xe, anh ấy đã ra
Họ quay lại kiểm tra, vã trở lại:
tôi tìm kỹ rồi, xung trong xe chỉ có mình cô thôi!”
Sợi dây trong tim tôi đứt tôi mắt
Y cắt áo ra, tôi nghe cô ấy khẽ hỏi người bên cạnh:
“Trên vai cô ấy… là dấu răng sao?”
phút đó, nước mắt tôi tuôn như suối, không ngăn lại.
“Ở thế giới khác, ta vẫn nhau.”
“Em hãy mạnh mẽ thêm lần
“Anh vẫn luôn ở bên em.”
Thì ra, không phải là ảo giác.
21
Cuối đông, phán quyết với Lục Thiên Quần tuyên: tử hình vì nhiều tội danh. Tào Ninh cũng bị kết án tù tội đồng phạm.
Sau quãng thời dài xa cách, cuối cùng… tôi được gặp lại nhau.
Trong một ngày nắng nhận lại tro của Lục Cảnh Thăng – đàn ông cao 1m86, giờ chỉ một hũ nhỏ nằm trong lòng tôi.
Tôi hỏi người có nghiệm, họ bảo ấy thích nơi áp.
Tôi chọn một khu mộ quanh năm ngập Ngày chôn cất, rất nhiều bạn bè của anh khi còn sống đã đến tiễn đưa.
Trên bia mộ, tôi chọn bức ảnh đẹp nhất của anh – đôi mắt sáng, mày rắn rỏi, thái đầy tự và phong độ.
ngồi xuống, dùng khăn tay sạch sẽ nhẹ nhàng lau mặt trong ảnh của anh, khẽ dặn dò:
“Lục Cảnh Thăng, đi theo mẹ em, về nhà thôi.”
Tiểu ôm một bó hoa, đặt trước mộ, giọng non ủi:
ơi, con và mẹ đều ở đây, sau này không cần phải sợ nữa mình cùng nhau nhà nha.”
Gió khẽ thổi, những cánh hoa rinh nhẹ như thể… anh đang đáp lại.