1
Trên sân khấu biện nghiêm túc, một nam nữ lại ngang nhiên ôm ấp nhau như chốn không người.
Cô gái nhẹ nhàng dựa vào vai chàng trai, giọng điệu mềm mại mỉa mai: gái mà cứ phô trương thế, có phải là không hay cho lắm không?”
Chàng trai siết chặt vòng tay, không lên tiếng, coi đồng tình.
Đối thủ của đứng dậy, hùng hồn phản “Phản đối điểm của bên khẳng định. Có tình yêu không đáng hổ, dựa đàn ông không phải đáng chê trách.”
Tôi dời ánh mắt, bộ vest đen dưới ánh đèn càng tôn lên vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng:
“Chỉ có kẻ vô mới thích dựa dẫm vào đàn ông. Nếu cậu không nghĩ thì chi đại một mà gả cho xong, sống yên ổn làm vợ hiền mẹ đảm. muốn đứng cùng trên sân khấu này mà còn giữ cái suy nghĩ đó, thì cần xuất hiện.”
Đối thủ họng không nói nổi một câu.
Dưới khán đôi nam nữ ôm nhau cũng khựng lại. Cô gái nhìn trong mắt tràn đầy hận.
Sau xuống sân khấu, mới biết vì sao cô lại nhìn tôi như vậy.
Tôi chưa lĩnh giáo xong bài phê bình của giáo viên, thì một vợ chồng trung niên đã vội chạy tới, nắm chặt tay tôi, mắt rưng rưng giải thích đủ
Tôi rút tay về, nhướn mày: “Các người là ba mẹ ruột đã thất lạc của Đã để lạc tôi rồi, còn tìm về làm gì?”
Lâm nhíu mày, giọng đầy bất mãn: “Mộng Nhiên, con đang nói chuyện với ba mẹ kiểu gì đấy? Lên học rồi mà vẫn chưa biết lễ phép là sao?”
“Đây là gái con, còn đây là Tiểu Cố – bạn chơi thân nhất với con hồi nhỏ đấy.”
Lâm Liễu Nhi tôi nhìn sang, ôm chặt người đàn ông bên cạnh “Chị à, Cố không còn nhớ nữa đâu.”
Cố che chở cho cô ánh mắt kiên định: “Liễu người anh yêu là em. Trong mắt anh, những người phụ nữ còn chẳng bằng một tóc của em. Em tâm.”
Tôi liếc sang thầy giáo, cả hai không hẹn mà nhìn nhau — trong đều là sự cạn lời.
này chắc đầu óc có vấn đề rồi.
còn chưa nói gì, cô đã tự xúc động đến rưng rưng: “Bao năm qua chị chịu nhiều thiệt là chúng em có lỗi với chị. Từ nay về sau, chúng em sẽ cho chị một mái nhà, chỉ cần chị đừng đầu với được...”
“Bạn Mộng Nhiên, mời lên nhận cúp!”
quay đầu, thản nhiên cắt lời: “Xin lỗi, mọi sau nói.”
Tôi bước khấu, mặc kệ ánh mắt oán hận của cô gái, tận hưởng hào quang và tiếng vang dội.
Mấy thầy đứng dưới khán đài khẽ bàn hiển nhiên đã bị đoạn kịch ngắn của mấy kia cho choáng váng.
Chỉ có một viên là trầm ngâm nhìn theo gương mặt của Lâm Liễu Nhi.
“Mộng Nhiên không mồ Tự dưng ở đâu xuất hiện ba mẹ ruột thế này?”
biết Đợi con bé đậu đại học rồi mới chịu nhận lại, mà lại đúng nó xuất sắc thế này — mưu tính gì thì khỏi cần nói cũng rõ rồi.”
Sắc mấy người lại thay đổi.
bước xuống khấu, cúp vẫn còn cầm tay.
Lâm Liễu Nhi đột nhiên che mặt òa khóc, nói năng mơ hồ: “Là lỗi của em, là em mất sự yêu thương của ba mẹ, để chịu khổ bao năm. Chị trách em cũng đúng thôi!”
Nói rồi cô ta xoay người bỏ chạy.
“Liễu Nhi!”
Cố Trạch và ba Lâm vội vàng đuổi theo.
Mẹ Lâm hơi áy náy quay sang tôi: “Liễu Nhi nhất thời chấp nhận được, để ba mẹ đi dỗ con bé trước, lát nữa quay với con.”
Mấy người họ nhanh chóng đi.
lại chúng tôi – cả một nhóm người đều ngơ ngác: Cái quái gì vừa diễn ra vậy...?
Một thầy giáo nãy giờ khẽ kéo tay tôi, hỏi: em thấy mặt cô kia có giống ai không?”
Tôi ngẩn ra, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái tên điên từng bắt cóc em trước kỳ thi sinh cấp ba?”
3
“Bọn họ trông chẳng đáng nào, em cẩn thận đấy.”
“Dạ.”
Tôi là trẻ côi. đời đầu của tôi đều nhờ vào học bổng và trợ cấp mà tự gắng gượng, bước từng bước vào ngôi trường học hàng đầu cả nước.
Tôi đậu vào ngành hot nhất – Luật.
Từ nhỏ đến tôi luôn là xuất sắc
Nhưng khoảng thời gian thi vào đã từng xảy ra một chuyện
Một đàn bà điên đã bắt cóc trói tôi trong một nhà máy bỏ hoang, định hỏa thiêu chết tôi.
Cuối cùng tôi thoát được, dùng chút mưu mẹo giết chết ta.
Sau đó, vợ chồng nhà họ Lâm tìm đến tôi, nói rằng là đứa con gái thất từ năm ba tuổi. Khi tìm tôi mãi không ra và tuyệt vọng, "may mắn" gặp “thiên thần nhỏ” Liễu Nhi thế là liền nhận cô làm con gái thay thế tôi.
Nói trắng là chẳng qua bọn họ lười tiện tay nhặt đại một người thế vào là xong chuyện.
quả nghiệm huyết thống cho tôi đúng ruột của họ — về mặt sinh học.
“Thấy con bây giờ sống tốt như ba mẹ yên tâm rồi.”
Yên tâm? Tôi thấy chẳng qua họ đang tìm một cái cớ để tự an ủi lương tâm mà thôi.
Lâm Nhi cố tỏ ra thân thiết với tôi, bước lên khoác tay tôi. Nhưng tay còn lại thì kín đáo nhéo vào eo tôi.
mắt đắc ý, như thể đang nói: Cho dù chị là con ruột đã sao? Ba mẹ quan tâm vẫn là em này.
“Chị sau này bài nào em làm em có thể hỏi nhé?”
Ba mẹ Lâm trông thấy cảnh này gật đầu hài lòng.
“Ừ, tốt. Chị học giỏi, sau này con có gì không cứ hỏi chị nhiều vào, vừa tăng tình cảm chị em, sau này đứa vào trường đại học thì càng tốt.”
tự mình thi vào trường đại học top đầu cả nước, còn Lâm Liễu Nhi thì học bằng tiền quyên góp cửa sau.
thi cùng trường tôi? Nằm mơ đi.
Tôi tay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố tỏ ra đáng yêu kia: “Cô có quan hệ gì với Phượng?”
Lâm Liễu Nhi khựng ánh mắt lập tức né tránh: “Chị… chị đang nói vậy…”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta giả vờ ngây ngô.
Cô ta có thể giả ngây giả ngô, nhưng hai vợ chồng kia khó mà vờ như không biết.
tìm được tôi, chắc chắn họ cũng tra xét qua quá khứ của Chuyện tôi từng trải qua vốn chẳng phải bí mật chỉ hỏi sơ qua là biết. đó lên cả xã hội nữa.
“Tôi hỏi lại — hai không biết gì sao?”
Mặt ba mẹ Lâm lộ vẻ ngượng ngùng: “Chuyện đó qua lâu rồi mà, ba mẹ sợ nhắc lại sẽ khiến con đau lòng thôi.”